Phó chủ nhiệm Diêu không ngờ, một cô gái trẻ thoạt nhìn trầm tĩnh nhã nhặn như thế này mà lại còn khó nhằn hơn cả mấy bà trung niên đanh đá.
Nhưng sự khó nhằn của cô không phải là kiểu khó nhằn trong tưởng tượng của ông ta.
Mới đầu ông ta còn sợ Phí Nghê sẽ khóc lóc ầm ĩ trước mặt mình, đã tan làm rồi, một cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi khóc trước mặt một gã đàn ông đứng tuổi như ông ta, nếu truyền ra ngoài thì kiểu gì cũng rất khó nghe.
Hơn nữa ông ta cũng sợ mình sẽ mềm lòng.
Nhưng Phí nghê lại không rơi lấy một giọt nước mắt nào cả, giọng nói của cô cũng không hề lớn hơn ngày thường.
“Làm bảng báo cáo là công việc của Phùng Lâm.
Cô ta là người phụ trách chính, cô ta cho rằng tôi làm không tốt nên muốn thay người khác, tôi vì hi vọng báo cáo làm càng tốt hơn nên mới chủ động rời đi, tập trung vào việc chuyên môn của mình, như thế chẳng lẽ không phải vì nghĩ đến đại cục ư? Xin hỏi ngài, vì sao lại muốn trừ thưởng của tôi?”
Phí Nghê và Phùng Lâm kể hai câu chuyện khác nhau, nhưng phó chủ nhiệm Diêu vẫn theo bản năng mà tin tưởng phiên bản của Phí Nghê hơn.
Phí Nghê làm việc ở xưởng của họ mấy năm nay, chưa từng mắc lỗi sai trong công việc, cũng không phát sinh tranh chấp với bất kỳ ai.
Song cha của Phùng Lâm lại công tác ở Cục Lao động, cháu ông ta về thành phố, nếu như muốn tìm một công việc tốt thì còn cần nhờ nhà họ Phùng giúp đỡ.
Phí Nghê chung quy vẫn còn non nớt, đắc tội ai chẳng được, lại cứ phải đắc tội với cái vị này.
Phó chủ nhiệm Diêu cũng không tỏ vẻ đúng lý hợp tình nữa, giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều: “Thật ra Tiểu Phùng cũng không phải thực sự muốn cô rời đi, chỉ là động viên cô làm việc cho tốt hơn thôi.
Gặp phải khó khăn thì càng phải đương đầu, không nên trốn tránh.
Không phải việc hợp xướng lần này cô đã lo rất tốt sao, lần tới tôi sẽ phát thêm tiền thưởng cho cô.” Ông ta cũng là muốn tốt cho Phí Nghê, làm bảng báo cáo cô đã đắc tội Phùng Lâm, biểu diễn hợp xướng cô lại lấy mất vị trí chỉ huy của Phùng Lâm, nếu lần này không để Phùng Lâm xả giận thì về sau sẽ càng nhiều phiền toái.
Lần này trừ bớt, lần sau thưởng thêm là được.
Song Phí Nghê lại không chấp nhận sự ưu ái của phó chủ nhiệm Diêu.
Cô bằng đầu đọc từng điều lệ và quy định của xưởng, đọc xong liền hỏi chủ nhiệm Diêu mình đã vi phạm cái nào.
Phó chủ nhiệm Diêu liếc nhìn đồng hồ của mình, vợ ông ta còn đang đợi ông ta về nhà ăn cơm.
“Nếu cô thật sự thiếu tiền thì để tôi đưa tiền của tôi cho cô nhé.” Phó chủ nhiệm Diêu không muốn tiếp tục nấn ná với Phí Nghê nữa.
Hôm nay ông ta cũng vừa lĩnh lương.
Ông ta rút phong bì, đưa cho Phí Nghê năm tệ: “Thế này là được rồi chứ.
Tiểu Phí, mau về nhà đi.”
“Tôi không cần tiền của ngài, tôi muốn nhận thành quả lao động của tôi.” Nếu không phát tiền thưởng cho cô thì cũng phải đưa cô một lời giải thích hợp lý, nếu không ngày mai cô sẽ gặp chủ nhiệm xưởng để nói chuyện.
Phó chủ nhiệm Diêu bị Phí Nghê ép đến không biết làm sao, đành bảo để ông ta suy nghĩ lại.
Phí Nghê nói ngài cứ ở đây suy nghĩ đi, tôi đợi được.
Nếu như ngài cần về nhà suy nghĩ, tôi cũng có thể theo ngài về nhà.
Giọng nói Phí Nghê không lớn, nhưng ngữ khí rất kiên định.
Phó chủ nhiệm Diêu tin, nếu ông ta không phát tiền thưởng cho Phí Nghê, Phí Nghê sẽ thực sự đi theo ông ta về nhà.
Ông ta đã mất kiên nhẫn, nhưng khi ngẩng đầu liếc nhìn Phí Nghê, ông ta phát hiện đầu của Phí Nghê vẫn hơi ngẩng lên.
Ban đầu ông ta chỉ cho rằng cô không phục, nhưng giờ ông ta mới hiểu, tư thế này của Phí Nghê vốn là để tránh nước mắt chảy ra.
Rơi nước mắt cũng đồng nghĩa với yếu thế, nhưng cô không thể yếu thế, bởi vì cô đang đòi hỏi lẽ phải.
Tuy rằng kinh nghiệm của những người khác cho thấy, càng yếu thế càng dễ lấy được tiền thưởng, nhưng thứ Phí Nghê muốn không chỉ là tiền thưởng.
Phó chủ nhiệm Diêu đột nhiên ý thức được, đối với Phí Nghê mà nói, đây không phải là chuyện tiền, đây là chuyện liên quan đến tôn nghiêm.
Nếu tiền thưởng của Phí Nghê không được phát đầy đủ cho cô, cho dù chỉ thiếu một xu thì Phí Nghê vẫn sẽ tìm tới, buộc ông ta phải phát đủ tiền cho mình.
Sự tôn nghiêm của cô không cho phép ông ta ba phải.
Sau khi hiểu rõ điểm này, phó chủ nhiệm Diêu quyết định phát cho Phí Nghê toàn bộ số tiền thưởng cô nên có, cũng là thành toàn cho lòng tự trọng cố chấp của cô.
Là người đã công tác tại xưởng lâu năm, theo lẽ thường mà nói, ông ta đứng về phía những người làm việc nghiêm túc trong xưởng.
Vì việc nhà mà gần đây ông ta quên mất chuyện này, nhưng Phí Nghê đã nhắc nhở ông ta.
Ông ta viết một tờ giấy cho Phí Nghê, hứa sẽ phát bù tiền thưởng cho cô.
Giấy trắng mực đen, cũng là để nhắc nhở chính mình.
Nước mắt Phí Nghê cuối cùng cũng trào ra khi nhìn thấy Phương Mục Dương.
Phương Mục Dương đang cầm một chiếc ô, ô hòa vào trong màn đêm, mặt trên phủ đầy những bông tuyết trắng.
Trông thấy Phí Nghê, chiếc ô này liền chuyển qua đỉnh đầu cô.
Phí Nghê lau nước mắt, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Nếu em ra muộn tí nữa là tôi đã vào trong tìm em rồi đấy.”
Phương Mục Dương chú ý tới nước mắt của Phí Nghê.
“Ai bắt nạt em vậy?”
“Là tôi cảm động vì cậu đã đến đón tôi.”
Phương Mục Dương choàng tay qua vai Phí Nghê: “Giữa hai chúng ta còn phải khách sáo làm gì? Sao nay em tan muộn thế?”
“Có chút việc trong xưởng ấy mà.
Phân xưởng của chúng tôi hôm nay đã đoạt giải nhất, tôi còn được khăn bông và xà phòng nữa.”
“Giỏi đấy, em có thể đưa xà phòng cho tôi dùng không?”
“Nếu cậu nghe lời tôi thì tôi có thể cân nhắc.”
Phương Mục Dương dắt xe đạp, hai người đi bộ về nhà của mình.
Phí Nghê dùng chiếc khăn quàng cổ dài để bao kín đầu lại.
Dấu giày của Phương Mục Dương in lên nền tuyết trắng.
Phí Nghê cầm ô, thi thoảng lại giẫm lên vết chân anh, cứ như thể đang so chân với anh vậy.
Cô cứ thế mà đi, ô vẫn mở trên đầu Phương Mục Dương, tuyết thì đáp xuống người cô, nhưng cô lại chẳng bận tâm chút nào.
Phương Mục Dương vươn tay ôm lấy vai của Phí Nghê: “Đừng chỉ che ô cho tôi.”
Phí Nghê cười: “Hai chúng ta không giống nhau, tôi đã có khăn quàng cổ che tóc rồi, hơn nữa tôi đâu phải chỉ có mỗi một bộ quần áo thôi đâu.”
Cất xe xong, Phí Nghê đưa ô cho Phương Mục Dương.
Cô cúi xuống, vốc một nắm tuyết, mạnh mẽ ném ra thật xa.
“Có muốn chơi ném tuyết không?”
Phí Nghê lắc đầu, cười nói: “Cậu chỉ có một bộ quần áo, tôi không chơi với cậu.
Cậu tự cầm ô đi, không cần che cho tôi đâu.”
Nhưng Phương Mục Dương vẫn che ô cho Phí Nghê, để cô thỏa sức chơi trò ném tuyết ra xa này.
Anh biết cô đang ấm ức, nhưng lòng tự trong không cho phép cô nói ra ngoài.
Phương Mục Dương đặt ô xuống, cũng tự mình vo một quả cầu tuyết rồi ném đi, dần dần biến thành hai người ném về phía nhau.
Bọn họ đứng đối diện nhau, tuyết cũng rơi xuống trên người, nhưng chẳng có ai ném thẳng tuyết vào đối phương cả.
Phí Nghê ném tuyết đến mỏi cả người.
Phương Mục Dương cúi xuống, bảo Phí Nghê leo lên lưng anh, anh cõng cô về nhà.
Nếu là ngày thường, Phí Nghê chắc chắn sẽ từ chối, nhưng hôm nay cô lại chẳng do dự tới nửa giây.
Ngón tay Phí Nghê đặt trên vai Phương Mục Dương: “Quần áo ướt rồi, làm sao bây giờ?”
“Hong một chút là khô thôi.”
“Nếu như không khô thì sao?”
“Thế thì mặc của em là được, không phải em có tới mấy bộ quần áo à?”
“Chẳng đứng đắn tí nào cả.
Nếu quần áo tôi mà cậu mặc được thì tốt rồi, tôi cũng chẳng phải làm đồ mới cho cậu.”
Phí Nghê duỗi tay, sờ lên tóc Phương Mục Dương: “Đồ ngốc, tóc cũng ướt hết rồi này.”
“Tóc ngắn, gội nhanh mà.”
Phí Nghê chải chải tóc anh: “Cậu thì cũng chỉ có gội đầu là tử tế, lúc giặt quần áo trông cậu ngốc chết đi được ấy.”
Đến tầng nhà bọn họ, Phương Mục Dương mới thả Phí Nghê xuống.
Bọn họ tách nhau ra chưa tới một phút, vào trong nhà lại dính lấy nhau.
Trên đầu Phí Nghê vẫn còn cái khăn quàng cổ, Phương Mục Dương tháo nó ra cho cô, tuyết lả tả rơi xuống đất.
Phí Nghê phủi tuyết trên áo khoác Phương Mục Dương, áo khoác cởi ra, cô liền xem xem có tuyết lọt vào áo len anh không.
Trong lúc dùng khăn bông khô lau tóc cho Phương Mục Dương, cô nhón chân, hôn lên môi anh.
Những ngón tay của Phương Mục Dương chạm nhẹ vào cổ Phí Nghê.
Phí Nghê bỗng thấy lạnh toát, nhưng cô cũng chẳng nói gì.
Cô biết chỉ lát nữa thôi, hai người sẽ nóng lên cùng với nhau.
Lúc đầu là Phí Nghê chủ động, nhưng dần dần cô lại thành người bị động.
Tay của cả hai đều lạnh, nhưng quấn lấy nhau một lúc là đã ấm áp hẳn lên.
Phí Nghê không hề nói Phương Mục Dương ngốc, bởi vì lúc này anh chẳng ngốc chút nào cả.
Những nụ hôn dần biến thành một cái ôm đơn giản.
Cô có rất nhiều lời muốn nói cùng Phương Mục Dương, nhưng có những khi sự im lặng càng có khả năng biểu đạt tâm ý hơn là lời nói rất nhiều.
Cô chôn đầu vào ngực anh, rốt cuộc cũng có thể tùy hứng mà khóc trong chốc lát.
Nếu Phương Mục Dương phát hiện, cô sẽ nói là tuyết trên người anh tan ra, cô không hề khóc tí nào.
Những khi cô đánh mất hi vọng vào tương lai, may mà vẫn còn có anh ở bên, để cô cảm thấy hiện tại cũng không phải quá tồi tệ.
Ngay lúc này đây, nếu Phương Mục Dương làm gì với cô, cô cũng sẽ không phản đối.
Nhưng Phương Mục Dương lại nói, cô nên đi thay quần áo, thay xong bọn họ sẽ cùng ăn cơm.
Phương Mục Dương nhóm bếp cồn.
Sáng nay anh mang hai con cá mới mua tới nhà ăn, một con để tặng đầu bếp, còn con còn lại anh nhờ người ta làm sạch rồi xắt lát hộ mình, định chuẩn bị một bữa cải thiện cho Phí Nghê.
Phí Nghê phát hiện ở trên tủ thấp có đặt một cái bánh kem trái cây nhỏ.
“Hôm nay sao lại mua nhiều đồ ăn thế?” Cũng trên mặt tủ thấp, cô trông thấy tranh liên hoàn đã xuất bản của Phương Mục Dương, liền đoán bánh kem này là anh mua để mừng mình ra sách mới.
Cô vội giở quyển tranh liên hoàn ra xem.
Trong quá trình vẽ bộ tranh liên hoàn này, Phương Mục Dương đã hao mất gần hai mươi cân(1), tuy rằng không phải đều hao hết vào việc vẽ tranh.
(1) 20 cân Trung Quốc tương đương với khoảng 10 kg.
“Tranh liên hoàn của cậu bán ở đâu thế?”
“Em không cần mua đâu, cứ lấy luôn cuốn trên tủ là được.”
“Không phải để tôi xem, chúng ta không thể mua mấy quyển tặng mọi người sao? Cha mẹ cậu, anh trai và chị gái cậu, còn có cha mẹ anh trai chị gái của tôi, cả bạn bè trong xưởng nữa, tôi cũng định đưa cho họ vài quyển.”
Phương Mục Dương lúc này đã rửa tay và lau sạch, anh dùng ngón tay khô ráo sờ lên tai của Phí Nghê: “Mua nhiều như vậy, em đúng là biết phá của.”
“Liên quan gì tới phá của chứ, việc cứu trợ không dễ dàng, không phải mọi người đều nên học tập hay sao?” Phí Nghê vẫn đứng đó lật tập tranh, không có ý định ăn cơm.
“Hơn nữa nếu sách bán chạy, không phải sau này cơ hội của cậu sẽ càng rộng mở hơn à?”
Cô thấy mừng vì anh có thể có một tương lai tốt đẹp, tuy rằng điều ấy gợi lên một chút thất vọng về tương lai của chính cô.
Một trong hai người có tương lai, vẫn tốt hơn là cả hai đều không có tương lai nhiều.
Phương Mục Dương cười thầm trong lòng, cho dù có mua trăm cuốn thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tổng doanh số, nhưng anh vẫn thấy rất biết ơn cô.
“Đừng đọc nữa, em đã quên hôm nay là ngày bao nhiêu rồi à?”
“Ngày bao nhiêu cơ?”
“Sinh nhật mình mà em cũng không nhớ hả? Hôm nay không phải sinh nhật tuổi hai hai của em sao?”
Cứ qua năm mới là Phí Nghê đã tự nhận mình hai hai tuổi, nhưng thực ra ngày hôm nay cô mới chính thức bước sang tuổi hai mươi hai.
Phí Nghê giờ mới nhớ ra hôm nay quả thật là sinh nhật dương lịch của cô, chỉ có điều trước kia cô vẫn đón sinh nhật theo âm lịch.
“Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Không phải trên giấy đăng ký kết hôn có ghi à?”
Phí Nghê gắp một lát cá đã nhúng chín, bỏ vào trong bát của Phương Mục Dương: “Cậu ăn nhiều một chút.”
“Trưa nay ở nhà ăn tôi đã ăn nhiều rồi.”
“Thế sao cậu mãi chẳng béo lên vậy?”
Phương Mục Dương cười nói: “Giờ em nhìn không ra được đâu.”
Phương Mục Dương nói với Phí Nghê, cá nhúng cũng không phải món ăn quý hiếm gì với anh, trước kia khi đi cắm đội anh luôn có thể câu được rất nhiều cá lớn ở con sông trong làng.
Anh còn biết làm rất nhiều loại cá, cá nướng cá hấp này nọ…
Anh tô vẽ cho hồi ức của mình tươi đẹp hơn một chút.
Quả thực là anh vẫn thường xuyên bắt được cá, nhưng những con cá đó đều không thể coi là lớn, cá lẩn trong mương trạch có thể lớn bao nhiêu chứ.
Chỉ có điều khi ấy có ăn đã tốt lắm rồi, căn bản không có điều kiện để mà kén cá chọn canh.
Hai người chụm lại ăn cá nhúng với nhau, cánh tay thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, nhưng mà chẳng ai để bụng.
Tuy máy sưởi đã được bật nhưng nhiệt độ trong nhà vẫn chưa phải là cao, vẫn là nhờ có hơi nóng bốc lên từ nồi nên họ mới thấy ấm áp.
Phí Nghê tiếp tục gắp cá cho Phương Mục Dương: “Tôi không ăn được nhiều như vậy, tôi còn phải để bụng để ăn bánh kem nữa.”
Phí Nghê nói là muốn ăn bánh kem, nhưng cô chỉ cắt một phần nhỏ cho chính mình.
Thể tích dạ dày của cô có hạn, chỗ bánh kem còn lại cô đều để cho Phương Mục Dương.
“Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu giúp tôi đi, ăn nhiều một chút.”
Hai người cầm bánh kem nhìn tuyết lớn ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, vạn vật đã phủ một màu trắng xóa.
Phí Nghê giơ tay chạm lên cánh cửa, giá lạnh khiến cô lập tức rụt tay trở về.
Sau này trời sẽ càng ngày càng rét.
Hôm nay cô vừa nhận lương, còn phải đổi phiếu mua ít bông cho Phương Mục Dương, may một cái áo bông mới cho anh.
Năm nay hơi vất vả, nhưng cũng đã hòm hòm rồi, sang năm mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi.
“Sinh nhật em có ước nguyện gì không?”
Phí Nghê nhắm mắt lại ước, hi vọng năm sau lại có thể đón sinh nhật cùng Phương Mục Dương.
Cô cảm thấy điều ước này tương đối dễ thành hiện thực.
Cô mong bọn họ có thể cùng nhau tiến bộ, nếu như cách nhau quá xa, chỉ sợ sẽ phải dựa vào tinh thần trách nhiệm của đối phương để họ nhượng bộ, như vậy thật quá tẻ nhạt.
Song điều mà cô nói ra lại khác: “Tôi ước năm sau có thể vào được đại học.”
Nói xong, cô liền bật cười: “Mong ước này xa vời quá nhỉ?” Bởi vì xa vời, nên cũng chẳng thèm để ý chuyện nói ra sẽ không linh.
“Chưa biết chừng lại trở thành sự thật đó, đâu ai biết được tương lai sẽ như thế nào.” Phương Mục Dương nhéo má Phí Nghê.
“Năm ngoái tôi vẫn còn đang mê man ở trên giường bệnh, sao có thể ngờ tới chuyện sẽ được kết hôn cùng em?”
Phí Nghê thầm nghĩ trong lòng, tôi cũng đâu thể ngờ được.
Lúc ấy cô đang nghĩ gì vậy nhỉ? Chắc là nghĩ làm cách nào để được vào học đại học.
“Thế điều ước năm ngoái của em là gì?”
Phí Nghê cười cười: “Vào đại học.” Cười một lúc, nước mắt liền chảy ra: “Chuyện này trước nay tôi chưa từng kể với ai, nhưng năm nào tôi cũng ước được vào đại học, nhưng chẳng năm nào thực hiện được cả, đúng là mất mặt.
Thật ra tôi cũng biết vào đại học rồi thì cuộc sống vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu, nhưng tôi thực sự muốn được trải nghiệm một con đường khác trong đời.” Một con đường do chính cô lựa chọn, không phải là do vận mệnh xô đẩy.
Phương Mục Dương chẳng có mấy chấp niệm với việc được vào đại học.
Cả nhà anh, chỉ có mỗi anh không học đại học, mà con đường cha mẹ đã vạch sẵn cho anh cũng không có lựa chọn vào đại học.
Cha mẹ anh cảm thấy phần tử trí thức trong nhà quá nhiều, cho nên muốn thay đổi thành phần gia đình từ anh.
Nhưng anh có thể hiểu được trăn trở của Phí Nghê.
Anh hôn lên mái tóc cô: “Năm ngoái chỉ có mình em ước nên tất nhiên không linh nghiệm.
Năm nay tôi ước cùng em, xác suất thành công sẽ lớn hơn nhiều.”
“Vậy tôi sẽ ước cả hai chúng ta đều có thể vào đại học.”
Phương Mục Dương cười: “Cả hai đều đi học hết thì không còn nhà mà ở nữa đâu.”
Phí Nghê thầm cười nhạo Phương Mục Dương, hi vọng xa vời như vậy, anh còn thực sự thảo luận về nó.
Song ngoài miệng cô vẫn nói: “Nhà ở tạm thời không có, nhưng mà mai sau chắc chắn sẽ có.”
Phương Mục Dương bảo hôm nay phải vẽ cho Phí Nghê một bức tranh, hơn nữa về sau năm nào anh cũng sẽ vẽ cho cô một bức.
Phương Mục Dương vẽ Phí Nghê, Phí Nghê cúi đầu xem tranh liên hoàn của Phương Mục Dương.
Cô đã quyết định, ngày mai nhất định sẽ đến hiệu sách mua thêm mấy quyển, tặng cho bạn bè và người thân, nhờ bọn họ tuyên truyền giúp anh một chút.
Cô cảm thấy anh vẽ rất đẹp.
Phương Mục Dương đi đến bên cô, ghé vào tai cô, nói thầm một câu.
Vành tai Phí Nghê tức khắc đỏ lên.
Thấy Phí Nghê không nói gì, Phương Mục Dương lại nhích miệng tới gần hơn một xíu, vẫn thấp giọng hỏi: “Có được không?”
Phí Nghê không nói được mà cũng chẳng nói không được.
Cô im lặng, đưa tay lên cởi cúc áo đầu tiên, cởi xong cúc đầu thì lại cởi xuống cúc thứ hai.
Cởi xong cúc thứ hai, cô cúi đầu nhìn nốt ruồi trên xương quai xanh của mình.
Anh nói tranh vẽ không thể thiếu nốt ruồi này được.
Phí Nghê đồng ý.
Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện, nốt ruồi ấy lại đỏ đến vậy.
“Một cúc thôi là đủ rồi.” Bàn tay của Phương Mục Dương trượt xuống cúc áo Phí Nghê, trịnh trọng cài lại cúc áo thứ hai cho cô, rồi lại kéo cho phẳng xuống.
So với ngón tay của anh, cúc áo Phí Nghê có vẻ nhỏ bé lạ kỳ.
Tay của anh hơi thô ráp, cho dù cách một lớp áo nhưng Phí Nghê vẫn có thể cảm nhận được.
Biểu cảm của Phương Mục Dương và hướng ngón tay anh đều có vẻ rất đứng đắn, thành ra Phí Nghê lại trông như đỏ mặt không lý do.
Anh quay trở về giá vẽ, tiếp tục vẽ tranh cho cô.
Phí Nghê vẫn biết Phương Mục Dương có cặp mắt rất sắc bén, dù đã ở chung với anh một thời gian dài nhưng cô vẫn thấy ngượng ngùng trước ánh mắt của anh.
Tay cô lật giở cuốn tiểu thuyết còn đang đọc dở.
Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê: “Em xem đến đâu rồi? Có thể đọc cho tôi nghe một chút được không?”
Phí Nghê cầm cuốn sách có bìa cứng lên đọc cho Phương Mục Dương nghe.
Cô đọc rất chậm, mỗi một câu chữ đều truyền rất rõ vào tai của Phương Mục Dương.
Anh là thính giả duy nhất của cô, mà cô cũng chỉ dám để mỗi anh làm thính giả của mình.
Có một người như thế ở bên cạnh, dù có nghe hiểu hay không thì vẫn là điều tốt, thậm chí có đôi lúc cô thà rằng anh không hiểu hơn.
Lời tỏ tình của nhân vật chính đọc ra nghe thật xấu hổ, tuy rằng là nhân vật trong sách nói, nhưng nghe cứ như cô đang nói với anh vậy.
Những lời này, cô chỉ đọc cho Phương Mục Dương nghe chứ không dịch nghĩa cho anh.
Khi Phương Mục Dương cất giá vẽ, Phí Nghê liền thò đầu sang ngó thử bức tranh của mình.
Cô chỉ lướt nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đầu đi, mở cửa sổ, duỗi tay ra hứng một bông tuyết bay bay bên ngoài.
Phương Mục Dương đi tới, cầm lấy bàn tay dính tuyết của Phí Nghê, áp lên má mình.
Phí Nghê rụt tay trở về: “Lạnh lắm!”
“Lát nữa là nóng ngay thôi.”Bonus
Cá nhúng.