Phương Mục Dương cũng không vội vã hôn cô.
Đôi tay áp trên má cô từ từ trượt xuống, đầu mũi của anh thân mật cọ cọ qua mí mắt, chóp mũi của cô… Tất cả mọi nơi anh đều lướt qua một lần, ngoại trừ khuôn miệng.
Thỉnh thoảng môi anh tình cờ chạm nhẹ môi cô, cũng là như có như không, chỉ thoáng qua trong giây lát.
Ngón tay cái của anh vân vê khóe miệng của cô.
Miệng Phí Nghê bị ma sát tới mức phát ngứa, cô nhịn không được mà khẽ cắn môi.
Phương Mục Dương áp môi mình lên, cảm nhận độ ấm trên bờ môi cô.
Cô bị lạnh cóng ở dưới nhà vì anh, để bù đắp thì anh cũng nên sưởi ấm cho cô.
Tay Phương Mục Dương trượt xuống bờ vai Phí Nghê.
Anh đỡ lấy vai cô, tiếp xúc sâu hơn với cô.
Cơ thể của Phí Nghê mềm yếu hơn tâm trí của cô rất nhiều, cô kìm nén không nổi mà ngửa người về phía sau, nếu không phải tay Phương Mục Dương kịp thời đỡ lấy eo cô thì khéo cô đã trượt chân trên mặt đất rồi.
Một tay khác của Phương Mục Dương vòng ra chắn sau đầu cô, tránh để cô bị đụng vào lan can giường.
Hơi thở hai người ngày càng dồn dập.
So sánh với tiếng thở gấp gáp của họ, tiếng gõ cửa ngoài kia dường như nhẹ nhàng hơn hẳn.
Phương Mục Dương như thể chẳng nghe thấy gì, vẫn tiếp tục hôn Phí Nghê, mà lý trí của Phí Nghê lại bị tiếng gõ cửa kia kéo trở lại.
Cô đưa tay toan đẩy Phương Mục Dương ra, Phương Mục Dương lại nắm lấy tay cô, tiếp tục duy trì tư thế vừa rồi.
Phí Nghê nhịn không được được mà nhích chân, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ giơ chân lên đá anh.
Phương Mục Dương ghé sát tai cô, thì thầm: “Nếu em chủ động hôn tôi, tôi sẽ đi mở cửa.”
“Cậu thích mở thì mở.”
“Thế không mở nữa.”
Phí Nghê bất lực với anh, đành phải nhè nhẹ chạm lên môi anh một cái.
Uông Hiểu Mạn sang mượn cồn i-ốt từ tuần trước, tối nay thấy mới nhớ ra.
Chị ta gõ cửa hồi lâu, lại chờ được người đàn ông này ra mở cửa.
Phương Mục Dương vừa hé cửa đã chặn Uông Hiểu Mạn ở ngoài, cười hỏi: “Chị có việc gì không?”
“Tuần trước tôi mượn cồn i-ốt của hai người, hôm nay mới nhớ mang trả.” Uông Hiểu Mạn tò mò nhìn vào trong cửa, tầm mắt lại bị Phương Mục Dương chặn đứng.
Chị ta tức thì nói: “Hai người cứ tiếp tục đi, tôi về đây.”
Lúc Phương Mục Dương quay trở vào, Phí Nghê đang đứng bên cửa sổ, mở cửa hít tí không khí trong lành bên ngoài.
Anh vừa mới áp sát cô, cô đã nghiêng người né tránh, cứ như thể anh là thứ gì đó nguy hiểm vậy.
“Em đói lắm rồi phải không?”
“Cũng bình thường thôi.”
Phương Mục Dương bỏ hộp cơm của mình ra.
Thời buổi ấy trái cây trong các nhà hàng cơ bản đều là đồ hộp, thứ Phương Mục Dương mang về cũng không ngoại lệ.
Anh và Phí Nghê không có bát, chỉ có mỗi hai hộp cơm, nghĩ đến việc lát nữa còn dùng hộp cơm, anh bèn đổ hết đồ hộp vào một cái lọ thủy tinh, sau đó lấy thìa múc một quả vải rồi đưa đến miệng Phí Nghê.
Phí Nghê mới vừa mở miệng, Phương Mục Dương đã đút thìa vải vào miệng cô.
Phí Nghê đành phải cắn một miếng nhỏ.
Ánh mắt cô di chuyển về phía hộp cơm của Phương Mục Dương, trông thấy mấy cái lon đứng cạnh nhau, lại không giống với đồ hộp thập cẩm: “Cậu lấy ở đâu ra vậy?”
“Có người mời tôi ăn cơm, mấy thứ này không động đến nên tôi mang về nhà.”
“Thế có phải là không hay lắm không? Nếu là chúng ta mời người khác thì mang đồ thừa về cũng không sao, đằng này…”
“Người mời tôi ăn cơm là một tiên sinh có tuổi, bị bệnh tiểu đường, những cái này đều là gọi riêng cho tôi.”
“Sao ông ấy lại mời cậu ăn cơm?”
Phương Mục Dương dõng dạc nói: “Chủ yếu là tán dương tác phẩm của tôi.”
“Mai sau cậu sẽ càng ngày càng phát triển.” Phí Nghê cảm thấy vui thay cho Phương Mục Dương, bởi vì cuối cùng anh đã có thể sống tốt hơn trước nhờ vào tài năng của mình.
Thế nhưng niềm vui này lại không hoàn toàn thuần túy.
Cô vẫn nghĩ về những chuyện xảy ra ở xưởng hôm nay.
Vừa nãy đầu óc cô cũng bị lửa đốt giống mặt, những ký ức chẳng vui vẻ đều bị thiêu cháy sạch sẽ, nhưng giờ chúng lại hiện về theo đống tro tàn.
“Nói đi, hôm nay ai chọc giận em?”
Phí Nghê lại mở rộng cánh cửa sổ hơn nữa, để gió thổi vào trong nhà, thổi nguội bớt sức nóng trên gò má cô.
“Hôm nay tôi bị mất năm tệ tiền trợ cấp.” Thật ra so với những cái khác, tổn thất về tiền chẳng đáng là gì.
“Không phải chỉ là năm tệ thôi sao? Sau này mỗi tháng tôi đều đưa em thêm năm tệ.”
Phí Nghê cười: “Cậu muốn trả lại tiền cho tôi à? Trước hết cứ tập trung vào làm quần đi, trời đã trở lạnh rồi đấy.” Phí Nghê nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe mắt vẫn lướt qua cánh tay Phương Mục Dương: “Với lại cậu cũng mua thêm cái áo nữa đi.”
Phương Mục Dương sáng nay chỉ mặc độc một cái áo sơmi đi làm.
Phí Nghê định nhắc anh mặc thêm nhiều áo, nhưng lời đến miệng vài lần vẫn bị cô nuốt trở lại.
“Nhưng giờ tôi đang thấy nóng thật mà,” Phương Mục Dương nói sát bên tai Phí Nghê. “Không tin em sờ tay tôi thử xem.”
Cũng nhờ gió lạnh thổi vào nên nhiệt độ trên người Phí Nghê tương đối ổn định.
Phương Mục Dương khép cửa sổ lại: “Đừng hóng gió nữa, cẩn thận ốm đấy.”
Trong không gian kín mít này, chút mát lạnh tích được trên người Phí Nghê đã tiêu tan trong chớp mắt.
Phương Mục Dương lại lấy thìa múc vải đưa đến bên miệng Phí Nghê.
Phí Nghê mím môi, anh liền để đầu thìa sát môi cô, khẽ khàng cạy cạy.
Phí Nghê bị anh làm cho phát ngứa, đành phải há miệng cắn hơn nửa quả.
Phương Mục Dương ăn nốt một nửa còn lại.
Khi Phương Mục Dương đưa thìa qua một lần nữa, Phí Nghê nói: “Tôi không ăn.”
Cô vừa mới mở miệng ra, một quả vải lại đi vào.
Phí Nghê chỉ đành cắn một miếng, phần còn lại đương nhiên là Phương Mục Dương giải quyết.
Thấy Phí Nghê sắp phát cáu, Phương Mục Dương đưa hộp cơm tới tay cô: “Em tự ăn đi.”
Phương Mục Dương đốt bếp cồn.
Khi Phương Mục Dương còn chưa trở về, thỉnh thoảng phải nấu ăn Phí Nghê đều dùng bếp điện, cô không dám tự mình dùng bếp cồn.
Phương Mục Dương quay lại thì liền đổi sang dùng bếp cồn, dùng bếp điện quá tốn điện.
“Không phải có cháo và màn thầu rồi sao? Đừng nấu mì nữa.”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Phương Mục Dương mở hộp bào ngư ra, bào ngư bên trong không hề nhỏ.
Anh lấy con dao duy nhất trong nhà xắt bào ngư thành từng miếng, sau đó đổ toàn bộ lon nước cốt vào mì.
“Sao cậu lại đổ hết cả lon thế?” Phí Nghê đoán thứ này chắc cũng là do người khác đưa Phương Mục Dương.
Cô biết mấy món đồ hộp kia không hề rẻ, cô một mình ăn hết một hộp trong một bữa, thực sự là quá xa xỉ.
“Em mau ăn đi.”
“Tối nay cậu cũng ăn mấy món này à?”
“Không phải.”
“Tôi không ăn hết nhiều thế này, cậu cũng ăn một chút đi.”
“Tôi ăn rồi, em cứ ăn đi.”
“Không phải cậu bảo là mình ăn chưa no sao? Giờ trời lạnh, mọc để tới mai cũng chưa hỏng được, tối nay cậu ăn cái này trước đi.”
Hộp cơm của Phí Nghê đang đựng mọc, hai người chỉ có thể ăn chung một hộp cơm với nhau.
Phí Nghê bảo Phương Mục Dương ăn trước, Phương Mục Dương lại bảo Phí Nghê ăn trước.
Cuối cùng, Phương Mục Dương nói: “Chúng ta ăn cùng nhau đi, em ăn miếng đầu tiên.”
Hai người rất ăn ý mà chỉ ăn hai miếng rồi lại đẩy hộp cơm cho đối phương.
Bởi vì ngồi gần nên tay và mặt họ thường xuyên chạm nhau, Phí Nghê kịp thời lùi về, cũng chẳng nói lời nào, làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Cô nghĩ, ngày mai nhất định cô phải đi mua một bộ bát mới.
Hôm nay mới được phát phiếu công nghiệp, vừa lúc dùng đến.
“Ngon không?”
Phí Nghê gật đầu.
Mì đương nhiên là ngon, cho dù có khó ăn thì Phương Mục Dương đổ cả hộp bào ngư vào như thế, cô cũng phải nói là ngon.
“Sau này tôi lại làm cho em ăn.”
“Tạm thời đừng nói chuyện sau này nữa, bây giờ cậu cứ ăn nhiều một chút đi.” Phí Nghê đẩy hộp cơm tới trước mặt Phương Mục Dương: “Tôi ăn no rồi, còn lại phần cậu cả đấy.”
“Sao em ăn ít thế? Được rồi, mì thì thôi bỏ, chỗ bào ngư này em ăn nốt nhé.”
“Tôi thật sự không ăn nổi nữa.”
“Thật ra tôi không thích ăn bào ngư, chỉ thích nước bào ngư thôi, nếu em cũng không ăn thì phí quá.”
Phí Nghê cảm thấy chưa chắc anh đã không thích, lại nói: “Cho dù ăn không ngon lắm thì cậu cũng phải ăn nhiều một tí, thứ này không thể thường xuyên có ăn được đâu.”
Phương Mục Dương nhúng nhúng đũa trong ly nước rồi gắp một miếng đến bên miệng của Phí Nghê: “Tôi sợ em chê tôi cho nên phải tráng đũa cho em trước đấy.
Em ăn nốt miếng này đi, phần còn lại tôi sẽ ăn.”
Phí Nghê tin lời anh, thật sự mở miệng.
Phương Mục Dương nhéo má cô, lại gắp cho cô miếng nữa.
Phí Nghê đã rút ra bài học từ lần trước, biết cô chỉ cần há miệng ra nói chuyện là Phương Mục Dương sẽ đút đồ ăn cho cô.
Thế là cô ngậm chặt miệng, không thèm nhìn anh nữa.
Phương Mục Dương nhìn cô cười: “Em tốt với tôi thật đấy.
Tôi quả thực không ngờ em lại thích tôi đến vậy.”
Phí Nghê vừa định phản bác thì Phương Mục Dương đã đưa đôi đũa kẹp đồ ăn tới miệng cô.
Khi Phương Mục Dương đưa đũa đến lần thứ ba, Phí Nghê liền dùng đũa mình đoạt lấy miếng bào ngư trên đũa anh rồi đưa về phía miệng anh: “Cậu mau ăn đi.”
Phương Mục Dương cũng không từ chối ý tốt của cô.
Phí Nghê lại gắp một miếng bào ngư nữa bỏ vào miệng anh, y hệt cái cách mà anh từng làm với cô.
Điều khác duy nhất chính là, Phương Mục Dương có vẻ thản nhiên hơn cô nhiều.
Phí Nghê phát hiện chiêu này thực sự hữu dụng, thảo nào Phương Mục Dương lại dùng nó đối phó với cô.
Cô càng lúc càng tò mò, không biết những kinh nghiệm ấy của Phương Mục Dương nguồn gốc là từ đâu ra, từng vận dụng ở đâu rồi.
Phương Mục Dương và Lăng Y rốt cuộc đã phát triển tới bước nào? Nam nữ thanh niên trí thức ở chung tại cùng một điểm thanh niên trí thức, sớm tối bên nhau, chắc chắn làm không ít chuyện.
Cô nghĩ, những chuyện cô không thể tưởng tượng được, có khi cũng đã làm hết.
Nghĩ vậy, cô đưa đũa qua, nói với Phương Mục Dương: “Cậu nhớ lại từ khi nào?” Cô vẫn luôn cảm thấy anh đã lấy lại được ký ức trước cả khi động đất, kinh nghiệm dựng lều chống dư chấn của anh, chỉ có thể là thu hoạch được từ trước mà thôi.
Lúc này Phương Mục Dương cũng không định lừa gạt Phí Nghê.
Anh cười nói: “Em đoán xem.”
Phí Nghê không đoán mà chỉ dùng một giọng điệu vu vơ để hỏi: “Cậu có còn nhớ từ trước tới giờ đã vẽ bao nhiêu cô gái không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...