Đến trước cửa nhà họ Phí, Phí Nghê dặn Phương Mục Dương, nếu như cha mẹ cô đề cập tới mấy chuyện tiệc cưới này nọ, anh cứ im lặng là được, còn việc từ chối thì để cô lo.
Hai vợ chồng nhà họ Phí không vừa lòng với Phương Mục Dương cho lắm, nhưng trước khi anh tới thì vẫn dọn dẹp nhà cửa một lượt.
Bình thường buổi trưa bọn họ hay nấu dư ít cơm cháo để đến buổi tối còn ăn, song hôm nay lại nấu bữa trưa rất vừa vặn, chẳng thừa lấy hạt cơm nào.
Cơm tối đều là đồ mới nấu, thức ăn cũng là sáng sớm vừa mua ngoài chợ, hàng bán ở chợ vừa rẻ vừa tươi hơn hàng trong cửa hàng thực phẩm.
Hôm nay mẹ Phí mua một con cá sống về tự sơ chế rồi đem hấp, vừa mới bưng ra bàn ăn là Phí Nghê đã trở về.
Nhà Phí Nghê cũng dán một ít khẩu hiệu kết hôn đang phổ biến thời buổi này.
Về đến nhà rồi, mẹ Phí hỏi Phí Nghê làm xong thủ tục có đi chụp một bức ảnh kết hôn không.
Phí Nghê biết nói không chụp thì mẹ cô sẽ không vui, đành phải nói là đã chụp.
Phương Mục Dương cũng không vạch trần lời nói dối của cô.
Trên đường họ trở về nhà có đi qua tiệm chụp hình, Phương Mục Dương đã đề nghị vào trong chụp chung một tấm, nhưng Phí Nghê lại từ chối.
Cô nghĩ, Phương Mục Dương thật ra rất hiểu tâm lý của cha mẹ cô.
Phương Mục Dương đưa cha mẹ Phí hai tấm vải họ vừa mua, đồng thời còn bày ra một xấp giấy, đều là bản thiết kế đồ nội thất, nhờ cha vợ chỉ bảo thêm.
“Con có mua ít gỗ dưới quê, mấy ngày tới là có thể bắt tay vào đóng đồ rồi.”
Cha vợ vốn chẳng trông mong gì ở Phương Mục Dương, lúc này thấy anh có thể vẽ bản thiết kế, lại còn cố ý về quê mua gỗ, lập tức cảm thấy anh là một chàng trai đáng tin cậy.
Ông hồ hởi mời anh ngồi xuống ăn cơm, trong bữa ăn thỉnh thoảng còn gắp cho anh vài món.
Trước lúc Phương Mục Dương xuất hiện, hai vợ chồng già đã thống nhất với nhau, khi nào Tiểu Phương tới rồi, bất kể có gì bất mãn thì cũng phải cố chịu đựng, ngoài mặt nhất định phải tỏ ra thật khách sáo, cười nhiều, gắp đồ ăn nhiều, tuyệt đối không được oán giận, dù sao con gái cũng đã kết hôn với cậu ta, cho dù trách móc cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ tổ gây mất đoàn kết gia đình.
Thế nhưng lúc này, bọn họ thậm chí còn chẳng cần phải giả vờ.
Họ cười rất đỗi chân thành, cũng rất chân thành bảo anh ăn nhiều hơn một chút.
Cha Phí khen anh: “Tiểu Phương, tranh con vẽ ấn tượng thật đấy.
Từng học vẽ rồi phải không?”
“Trước kia có học qua một tí thôi ạ.”
“Cha thấy con đến xưởng nội thất làm kỹ sư thiết kế cũng được ấy chứ, kiểu dáng này cha còn chưa gặp ở nhà ai bao giờ đâu.” Cha Phí trực tiếp quyết định: “Đến lúc gỗ được chở tới, con không cần phải lo nữa.
Thợ mộc để cha kiếm cho, khi nào đóng đồ cha đứng đấy canh chừng luôn, dù sao hiện tại cha cũng chẳng có gì làm.” Tiền tất nhiên là ông cũng muốn tự bỏ ra.
Nếu Phí Nghê kết hôn với người khác thì khoản tiền này có thể tiết kiệm được, nhưng vì Phí Nghê đã lựa chọn Phương Mục Dương nên họ không thể không chi.
Tuy nhiên Phương Mục Dương có vẻ đáng tin cậy hơn ông tưởng tượng rất nhiều, vậy nên dù có tốn kém, ông cũng vẫn rất sẵn lòng.
Mẹ Phí vừa gắp thức ăn cho Phương Mục Dương, vừa xem tranh mà anh vẽ.
Lật qua đảo lại một hồi, bà bèn thương lượng với anh: “Cái sô pha này xưởng nội thất cũng không có, đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng thợ chưa chắc đóng được.
Con có muốn đổi kiểu khác hay không?”
“Con sẽ tự mình đóng ạ.”
Hết ngạc nhiên này tới bất ngờ khác.
Hai vợ chồng già đồng thanh hỏi: “Con còn biết đóng đồ à?”
Phí Nghê nhịn không được mà dùng đầu đũa chọc Phương Mục Dương một cái.
Tuy rằng lúc trước cô đã bảo anh học cách nói dối có thiện ý, nhưng cũng không thể nào nói điêu tới mức ấy được, ngộ nhỡ cha mẹ cô tin thì biết làm sao bây giờ?
Ai ngờ Phương Mục Dương lại chẳng hiểu được ý cô.
Anh gắp miếng cá đã gỡ xương, bỏ vào trong bát của cô: “Mới gỡ xong này, cho em đấy.”
Phí Nghê thầm mắng Phương Mục Dương là đồ ngốc, ai cần gỡ xương hộ chứ, đâu phải cô không gỡ nổi.
Phương Mục Dương mỉm cười, trả lời cha mẹ Phí: “Hồi ở nông thôn con cũng từng làm vài việc mộc ạ.”
Anh đáp rất khiêm tốn, hai vợ chồng già cũng tin anh thực sự làm được việc.
Nếu Phương Mục Dương thể hiện những kỹ năng này trước khi kết hôn với Phí Nghê, họ cũng sẽ không cảm thấy anh có gì nổi trội, bởi vì khi ấy Phí Nghê vẫn còn nhiều lựa chọn khác, cô hoàn toàn có thể cưới một người đàn ông có sẵn cả nhà lẫn đồ.
Tuy nhiên hiện tại ván đã đóng thuyền, Phương Mục Dương vừa mua gỗ vừa đóng đồ, đối với bọn họ quả thực là một niềm vui bất ngờ.
Sau khi mừng rỡ một hồi, mẹ Phí lại thấy đau lòng thay anh: “Tiểu Phương, mười lăm tuổi con đã đi cắm đội rồi phải không?”
Con trai của bà tuy cũng chịu khổ dưới quê, nhưng lúc đi cắm đội đã là hai mươi tuổi rồi.
Phí Đình tốt nghiệp cấp ba đúng năm huỷ bỏ kỳ thi đại học, sau đó, các lớp học bị đình chỉ rồi lại tiếp tục, học sinh tốt nghiệp dồn đống, thành phố không thể cung cấp đủ việc làm cho bọn họ, chỉ có thể đẩy họ tới nông thôn.
Cho dù năm đến nông thôn Phí Đình đã hai mươi tuổi, mẹ Phí vẫn cảm thấy anh chỉ là một đứa trẻ.
Mà Phương Mục Dương mười lăm tuổi, mới thực sự là đứa trẻ.
Phương Mục Dương nói phải.
“Chắc chịu khổ nhiều lắm nhỉ?”
“Không ạ, cuộc sống của con cũng giống những người khác trong làng thôi.” Anh không cảm thấy mình phải chịu khổ cực gì, bởi vì tất cả thanh niên trai tráng ở làng đều sống như thế.
Điều không vui duy nhất là phải quanh quẩn mãi một chỗ, lại chẳng được phép đi sang nơi khác, quá thiếu tự do.
Nghe vậy, mẹ Phí lại càng cảm thấy anh sống rất vất vả.
Bà gắp thêm đồ ăn, bảo anh ăn nhiều một chút, bù lại cho những năm tháng thiếu dinh dưỡng trước kia.
“Cơm nhà mình nấu ngon quá ạ.”
“Con thích ăn là được.
Nhà ở của hai đứa không phải là vẫn chưa được phân sao? Trong khoảng thời gian này cứ ở lại đây luôn đi.
Chăn mới cho con cũng vừa may xong, hôm nay phơi ra rồi đấy.”
Mẹ Phí lúc trước muốn may chăn bông làm của hồi môn, Phí Nghê nói cô kết hôn chứ không phải đi lấy chồng, của hồi môn gì đó đều không cần phải chuẩn bị, hơn nữa hè nóng thế này thì chăn bông làm gì chứ.
Song chuyện lớn Phí Nghê đã tự ý làm chủ, chuyện nhỏ không thể không nghe theo mẹ.
Cuối cùng không thuyết phục được mẹ Phí, Phí Nghê đành bảo chăn bông cô sẽ tự may, cô không muốn thấy mẹ mình mồ hôi mồ kê nhễ nhại chỉ vì đi may chăn bông giữa hè.
Mẹ Phí khăng khăng muốn may chăn bằng vải lụa, Phí Nghê đành phải ra cửa hàng vải, lựa một tấm vải màu vàng nghệ giữa một đống vải xanh xanh đỏ đỏ hồng hồng.
Mặt trên tấm vải ấy thêu hoa dành dành màu trắng, bởi vì được thêu bằng máy nên có phần hơi thô ráp, nhưng nhìn lướt thì không rõ.
Phí Nghê vừa tan làm là đã về nhà may chăn cho Phương Mục Dương.
Ban đầu định may chăn bằng vải thô nên cô đã chuẩn bị sẵn một lớp vỏ bọc chống bụi, che hết hoa dành dành trên tấm vải lụa màu vàng.
Mẹ Phí nhìn mà gai mắt, bình thường thông minh như thế mà chẳng biết khoe đồ tốt ra gì cả.
Thế là bà lại tháo lớp chống bụi, để chiếc chăn mới lộ ra.
Hiện giờ nó đã được gấp vuông vắn trên giường ngủ của Phí Nghê.
“Con cũng muốn ở lại đây, ăn cơm mẹ nấu mỗi ngày.”
Phí Nghê cúi đầu ăn cơm, giả bộ vô tình chọc đũa vào Phương Mục Dương một cái.
Phương Mục Dương vẫn giống ban nãy, vẫn không thể hiểu ý cô, vẫn bỏ cá đã gỡ xương vào trong bát cô.
Anh lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà con đã nhờ người quen tìm hộ một chỗ ở tạm thời rất tốt, nhận sự giúp đỡ của người ta rồi mà lại không ở thì có vẻ không hợp tình hợp lý lắm.”
“Vậy cũng được.
Nếu như mà ở không quen thì cứ dọn sang bên này.”
Mẹ Phí nhắc tới chuyện làm tiệc cưới, Phương Mục Dương cũng đồng tình.
Chỉ có điều anh nói đợi đến khi có nhà rồi mời khách sau cũng chưa muộn, xem như song hỷ lâm môn.
Nhưng lý do thật chính là, hiện tại anh chưa có tiền đãi cỗ.
Cha mẹ Phí Nghê lại khen anh suy nghĩ chu toàn, tự nhiên đồng ý với anh.
Cuối bữa cơm, Phương Mục Dương áy náy nói anh vẫn chưa có nhà mới, một ngày như ngày hôm nay mà cũng chỉ có thể dẫn Phí Nghê tới nhà khách ở cùng mình.
Hai vợ chồng già thoáng nhìn nhau, đều nói ở trong nhà khách cũng tốt.
Gian phòng trong để mà làm phòng cưới thì quá chật chội, lại còn chưa kịp dựng cửa, chỉ có mỗi cái mành che, chẳng cách âm được tí nào.
Cho dù cặp vợ chồng son không ngại thì đôi vợ chồng già bọn họ cũng rất ngại.
Chỉ là nhà khách cần thư giới thiệu, muốn xin vào ở một gian phòng đơn cũng chẳng dễ dàng chút nào.
Phương Mục Dương nói thư giới thiệu anh đã sớm xin xong, phòng ở cũng là phòng đôi, tới lúc đến ở có thể kê hai giường đơn vào sát nhau.
Cha mẹ Phí Nghê không còn gì để nói nữa, bởi vì cậu con rể này vượt xa tưởng tượng của họ.
Họ đều thấy rất vừa lòng.
Phí Nghê chưa từng nghe Phương Mục Dương nói về chuyện nhà khách, lúc này tự dưng biết buổi đêm phải ra ngoài ở với anh, đương nhiên là không đồng ý.
Song ở trước mặt cha mẹ, cô cũng không dám nói gì.
Cơm nước xong xuôi, cô mới bảo Phương Mục Dương ra phòng nước rửa bát với mình.
Mẹ Phí giẫm lên chân cha Phí một cái, lẩm bẩm mấy câu bên tai ông.
Cha Phí nhịn đau, cười nói: “Cứ để đấy cha và Tiểu Phương rửa cho, con ở đây trò chuyện với mẹ con một lát đi.”
Theo lý thuyết thì không nên để khách rửa bát, cho dù có là con rể cũng thế.
Nhưng mà hiện tại không nói, đợi đến lúc đi qua nhà khách rồi thì dẫu có nói e là cũng chả kịp nữa.
Sau khi Phương Mục Dương đã ra ngoài, mẹ Phí mới kéo con gái vào gian trong, nắm lấy tay cô, dặn dò cô vài việc mà ban đêm phải lưu ý.
Chuyện này chính mẹ Phí cũng ngại mở miệng, nếu không phải vì con thứ hôm nay bận không đến được, bà sẽ để cho hai chị em tự tâm sự cùng nhau.
Phí Nghê đỏ ửng cả mặt, nhẫn nhịn nghe được mấy câu, xong lại không chịu nổi nữa: “Con biết rồi mà, mẹ không cần nói nữa đâu.”
Mẹ Phí nghi ngờ hỏi: “Làm sao con biết?”Bonus
Hoa dành dành.