Tường của văn phòng giăng đầy những tấm áp phích cổ vũ kết hôn muộn, song Phương Mục Dương chẳng hề thấy ngượng ngùng gì khi không hưởng ứng lời kêu gọi này.
Mắt anh dán chặt lên giấy chứng nhận kết hôn mà bọn họ vừa được cấp, trên đó có ngày sinh nhật của Phí Nghê.
Giấy chứng nhận kết hôn mở ra trông rất giống với một tờ giấy khen, trước chữ “tự nguyện kết hôn” có ghi tên của Phí Nghê và Phương Mục Dương.
Hai người bọn họ quả thực là đã tự nguyện kết hôn, không hề có ai bức bách.
Phí Nghê gập giấy chứng nhận kết hôn lại, lấy phong bì lớn đã chuẩn bị sẵn từ túi xách ra, cẩn thận nhét giấy vào trong, rồi lại bỏ phong bì vào túi xách.
Cô dặn dò Phương Mục Dương: “Cậu tuyệt đối không được đánh mất đâu đấy.”
“Cái này tôi làm sao đánh mất được?”
“Hay là đưa tôi giữ hộ cậu luôn đi.”
Phương Mục Dương mỉm cười: “Em cứ yên tâm, chắc chắn là không mất đâu.”
Phí Nghê đưa Phương Mục Dương một cái phong bì khác, để anh cho giấy chứng nhận kết hôn của mình vào trong đó.
“Vậy là hai ta đã chính thức kết hôn rồi.”
Thấy Phương Mục Dương vui vẻ như thế, Phí Nghê gật đầu tán đồng: “Chẳng bao lâu nữa là chúng ta sẽ có nhà ở của riêng mình.”
Cô leo lên sau xe đạp, để Phương Mục Dương đèo mình tới hội thanh niên trí thức.
Phí Nghê đến chỗ hội thanh niên trí thức để giúp anh trai xin thư thông báo nghỉ làm.
Thư được chuyển qua dịch vụ bưu chính, song vì phòng ngừa sự cố, Phí Nghê vẫn gửi thêm cả điện báo cho anh.
Tuần ấy nóng nực khôn tả.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc, Phí Nghê mua hai que kem đá, một que đưa cho Phương Mục Dương.
Kem nguyên chất quá đắt, sau này hai người bọn họ vẫn còn nhiều việc phải dùng đến tiền.
Hai người vừa ăn kem đá vừa dạo cửa hàng bách hoá, chọn quà biếu cho cha mẹ của Phí Nghê.
Phí Nghê lựa cho mỗi người một mảnh vải, còn chưa kịp thanh toán thì Phương Mục Dương đã rút tiền ra.
Phí Nghê nói: “Đây là đồ mua cho cha mẹ tôi, cậu cứ để đấy tôi trả.”
“Không phải là dùng danh nghĩa của tôi để biếu quà bọn họ sao? Nói dối không tốt lắm đâu.”
“Chả có gì không tốt cả.”
“Tôi không thích nói dối.”
Phương Mục Dương nói rất nghiêm túc.
Phí Nghê không muốn phân bua với anh trước quầy, chỉ đành phải nghe theo anh.
Ra khỏi cửa hàng bách hoá, Phí Nghê nói với Phương Mục Dương: “Nói dối có thiện ý đôi khi cũng là cần thiết.
Chẳng phải lúc trước cậu bảo muốn tiết kiệm một chút sao? Tiền của cậu vốn có hạn, tiêu ít được đồng nào tốt đồng nấy.”
“Hai chúng ta tiết kiệm tiền không phải là vì sắm sửa cho nhà mới à? Em tiết kiệm hay tôi tiết kiệm chung quy đều như nhau cả.”
Phương Mục Dương nói thoạt nghe thì có vẻ rất có lý, nhưng Phí Nghê vẫn phát hiện ra chỗ không ổn.
Bọn họ không phải vợ chồng đúng nghĩa, về chuyện tiền nong không thể tuy hai mà một thế được.
“Làm sao như nhau được chứ? Mai sau cậu mua ghế tựa, tôi có thể ngồi, nhưng cậu mới là chủ nhân của chiếc ghế đó.
Tương tự, đồ đạc tôi mua, cậu có quyền sử dụng, nhưng quyền sở hữu vẫn thuộc về tôi.”
Phương Mục Dương cười cười, phản bác: “Không, của em vẫn là của em, còn của tôi thì là của hai chúng ta.”
Phương Mục Dương nói như vậy, Phí Nghê lại thành ra kẻ keo kiệt.
Thấy Phí Nghê vẫn kiên trì muốn đưa tiền trả mình, Phương Mục Dương đề nghị: “Nếu vậy thì, để cho công bằng, Phí Nghê, em cũng tặng tôi một món quà đi.”
Phí Nghê nhất thời không phản ứng kịp, Phương Mục Dương đang đòi quà cô hay sao? Người bình thường cho dù muốn quà cũng chẳng thản nhiên như thế, đa phần đều ám chỉ cả.
Hai người bọn họ tiêu hết tiền rồi, về sau chỉ còn nước xuống đất mà nằm thôi.
Nhưng vào một ngày như ngày hôm nay, cô lại không thể nào mở miệng từ chối nổi.
Rốt cuộc anh trai cô có thể trở về thành phố, cô có thể được nhận nhà, đều là bởi vì kết hôn với Phương Mục Dương.
“Cậu muốn quà gì?”
Phương Mục Dương đèo Phí Nghê tới cửa hàng ủy thác, lựa một cây đàn vĩ cầm.
Phí Nghê không ngờ Phương Mục Dương lại chọn một món quà đắt như vậy.
Bởi vì hồi trước hẹn hò với Diệp Phong, cha mẹ nghĩ cô có nhiều việc cần tiêu pha, kiên quyết không thu tiền cơm nên giờ cô mới dư ra được mấy đồng.
Nhưng chút tiền ít ỏi ấy căn bản không đủ để mua một cây vĩ cầm, cho dù có là hàng cũ.
Hai mảnh vải, kể cả khi thêm tiền vào thì cũng vẫn chẳng mua nổi nửa cây vĩ cầm ấy chứ.
Cô quyết định từ chối yêu cầu của Phương Mục Dương.
Song lời từ chối còn chưa kịp nói ra miệng, Phương Mục Dương đã hỏi nhân viên cửa hàng: “Tôi có thể ra đằng sau chơi thử một tí được không?” Phương Mục Dương nói anh muốn kéo “Sa gia binh”.
Cậu nhân viên lúc này đang không bận gì nên liền dẫn anh ra sau cửa hàng, dù sao cũng được nghe biểu diễn đàn miễn phí.
Khoé miệng Phí Nghê giật giật.
Không biết Phương Mục Dương rốt cuộc hiểu lầm gì cô mà lại cho rằng cô có tiền để mua một cây đàn như vậy.
Trong căn phòng toàn đồ cũ, Phương Mục Dương ngó lơ mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào kéo đàn.
Lại là “Sa gia binh”, Phí Nghê không ghét nó, nhưng mà nghe mãi thì không chịu nổi.
Phí Nghê có thể nghe ra Phương Mục Dương thay đổi khúc nhạc giữa chừng, tiếng đàn sau đó trở nên thanh thoát hơn hẳn lúc trước.
Cô bước ra phía cửa sổ, không nhìn anh nữa mà chăm chú ngắm mặt trời lấp ló sau những tán cây.
Lá cây hoàn toàn bất động.
Lúc này, cô không hề trách Phương Mục Dương không hiểu chuyện, cô chỉ trách mình thiếu tiền.
Về mặt diện tích mà nói, vĩ cầm tốt hơn dương cầm rất nhiều, ít nhất mua vĩ cầm về sẽ không phải lo chuyện không biết đặt ở đâu.
Khi tiếng nhạc kết thúc, Phí Nghê đã chuẩn bị xong lý do để từ chối Phương Mục Dương.
Nhân viên cửa hàng hỏi Phương Mục Dương đoạn sau kéo bản nhạc gì.
Phương Mục Dương nói đó là khúc “Nỗi nhớ nhà” của người Albania.
Phí Nghê thừa biết là anh nói hươu nói vượn, cô đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với Phương Mục Dương thì đã nghe thấy anh bảo âm sắc của cây đàn này quá bình thường, anh không muốn mua nó nữa.
Trái tim Phí Nghê rơi “bộp” xuống đất.
Phương Mục Dương đã thoả ý nguyện đàn một khúc nhạc cho Phí Nghê nghe, chẳng còn lưu luyến gì nữa, chỉ chọn đại một đ ĩa nhạc rồi bảo cô mua cho anh.
Phí Nghê hào phóng trả tiền.
“Em không ghét bản nhạc tôi kéo đấy chứ?”
“Nghe hay lắm.” Nếu như cô có tiền, kể cả khi cô đã đổ một đống tiền vào việc chăm sóc anh, cô vẫn sẽ mua đàn cho anh.
“Chuyện trước kia cậu thực sự không nhớ gì ư?” Bởi vì Phương Mục Dương mất trí nhớ, Phí Nghê đã đến cả thư viện và hiệu sách để tra cứu một số cuốn sách liên quan.
Trong sách nói rằng có một số người bị mất trí nhớ, tuy rằng không nhớ ra được những chuyện cụ thể, nhưng kỹ năng sinh hoạt hồi trước thì vẫn sẽ duy trì được.
Cô không biết Phương Mục Dương có thuộc kiểu này hay không.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy giữa hai chúng ta có chuyện gì đó mà em không nói với tôi.
Có phải hồi trước tôi từng rất thích em không?”
Phí Nghê đáp, mặt không biểu cảm: “Không có.
Chúng ta chỉ là bạn học bình thường thôi.”
“Em đang đùa tôi đúng không? Em đáng yêu như vậy, sao hồi ấy tôi có thể không thích em được chứ?”
Phí Nghê không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, chỉ giục anh đạp nhanh lên.Bonus
Giấy chứng nhận kết hôn.