Shinoko vô cùng tức giận, nhưng Rumi lại trở nên ngốc không tưởng, lại một mình đùa giỡn bơi lội dưới nước, bơi ngửa mới sốc chứ, Shinoko chợt nghĩ không nên để tình trạng này kéo dài, sẽ không ổn với nó, đành nhìn qua hai người kia, nói với họ là đưa nó trở về khách sạn.
Riko nhanh chóng ngồi trên tảng đá phán xét, hắn đã quấn tạm chiếc khăn tắm lên người, hắn muốn thấy nó vui vẻ như thế, nhưng mà không thể để nó càng bị ảnh hưởng sâu quá, sẽ làm cho đầu óc kém minh mẫn, hơn hết là cơ thể nó đang nóng lên, giống như nó bị ốm vậy.
“Phải đấy. Tình hình có vẻ không ổn rồi!”
“Hử… Riko… ngươi…”
Shinoko không ngờ Riko lại xuống gần chỗ nó rồi ôm nó lên, khi nó chuẩn bị thả lỏng cơ thể mình, chìm xuống dưới nước.
Rumi cảm nhận cơ thể mình bị nhấc lên không trung, mở nhẹ con mắt ra nhìn, nhưng nó không thấy khuôn mặt Riko mà là bà của nó.
“Em thấy trong người thế nào rồi? Rumi tiểu thư?”
Riko mỉm cười khi bế nó lên, toàn thân nó có vẻ hồng hào hơn bình thường, hơi thở khá yếu, và nóng.
“Gì cơ? Bà, sao bà lại ở đây.”
Rumi mơ hồ nói, Riko lại mỉm cười dịu dàng với nó rồi nói:
“Không, tôi không phải bà em đâu, tôi là Riko đây mà!”
Đôi mắt Rumi lu mờ vì tắm suối nước nóng, sau đó là Riko bế nó lên, dần dần nó suy nghĩ về cái tên này, cảm giác quen thuộc, nó nhắc lại ba bốn lần.
“Riko… Riko.”
Lát sau ánh mắt nó trở về trạng thái bình thường, nó mới hét toáng lên, giống như toàn bán đảo đều nghe thấy giọng nó:
“Riko… ANH LÀM CÁI TRÒ GÌ Ở ĐÂY THẾ NÀY!”
Thật không ngờ, hắn đang trong tư thế bế nó, ngượng một cái là nó không mặc đồ, ngay khi vào tới phòng của mình, nó chẳng thèm nhìn ba người cũng không cho Shinoko bước vào phòng, đóng sầm cửa lại, còn nói một câu vô cùng tức giận.
“Thiệt tình, tôi đi ngủ đây! Hết muốn ăn tối rồi.”
Shinoko đứng thở dài nói, giờ đây thì nó không cho vào phòng, cũng chẳng cách nào vào ngủ, nhưng đói bụng nên Shinoko và Hikaru đi ăn, còn Riko thì vẫn đứng ngoài cửa của nó.
Bên trong phòng, nó vô cùng phẫn nộ, muốn đập phá mọi thứ.
“Thật tình, Riko đúng là hết thuốc chữa? Lúc ở suối nước nóng dám làm mình mất mặt, hơn nữa thấy người ta khỏa thân như thế, lại vô tư chẳng có chút phản ứng nào, ít nhất cũng phải tỏ ra ngượng ngùng chứ! Sao anh ta lại bình tĩnh như thế được.”
Ngồi mạnh xuống giường nệm cao cấp, nó chán nản khi nghĩ về Riko, không biết hắn ta có đúng là đàn ông không nữa, ôm một người con gái “đẹp” khỏa thân trong lòng, lại cảm giác bình tĩnh tới như vậy, nó mắng hắn nào là đồ đần, đồ ngốc, lấy tay thụi mạnh vào cái gối.
Nó chợt nhớ tới công dụng của suối nước nóng, nó ra chiếc gương ở đó soi mình vào trong gương, còn tạo dáng sexy giống cô gái đã quảng cáo trên ti vi nữa, mà sao nó chẳng thấy có tác dụng trưởng thành gì nhỉ, hay đó không phải là suối nước bị thiên thạch rơi trúng, báo chí chỉ toàn bốc phét.
“Không? Rumi tiểu thư xinh lắm ạ, dáng tiểu thư rất đẹp, hơn nữa mùi hương và nước da hồng khi đó của em, làm tôi không thể nào quên.”
Riko cũng sợ nó, vì hắn dùng phép thuật để lọt vào trong phòng, thấy nó đang tự mình soi gương và tạo dáng, hắn cũng lén chụp được một tấm sếch xi nhất của nó, khẽ mỉm cười.
“Riko… sao anh… anh không biết ngượng sao, anh không cảm giác gì sao? Lúc đó tôi khỏa thân đấy, may mà không có ai, không thì mặt tôi không biết giấu đi đâu cho hết ngượng.”
Nó chẳng trách hắn dùng thuật biến thân vào phòng nó, mục đích nó tới một là trưởng thành, hai là vì hắn, thật không ngờ lại không có tác dụng với mình, nó đi ra ban công của phòng, nhìn lên trời.
“Rumi tiểu thư, thực sự lúc đó tôi rất muốn em thuộc về tôi, nhưng bản thân tôi kìm nén rất nhiều, tôi luôn muốn bảo vệ em, không để bất kể ai nhìn thấy bộ dạng đó của em, tôi yêu em, thật sự rất yêu em.”
Riko quỳ một chân xuống, cầm bàn tay hôn nhẹ lên ngón áp út của nó, trái tim hắn rất vui, hắn chưa từng nói điều này, hôm nay dưới ánh trăng của buổi tối, hắn đã tỏ tình với nó.
“Ri… Riko. Anh”
Nó ngỡ ngàng nhìn hắn, mỉm cười, hắn đang tỏ tình với nó sao, trái tim nó cũng vui lạ thường.
Sau đó nó nhớ ra là trên khu rừng có một con suối khác, có thể giải được lời nguyền kia cho hắn, vậy là nó và hắn lang thang trên đường lên rừng.
“Rumi, cảm ơn em đã đi cùng tôi.”
Riko đi ngang hàng với nó, trên miệng khi nào cũng mỉm cười.
“Cũng không có gì đâu? Chỉ là đi dạo đêm thôi mà”
Con đường lên khu rừng cũng chỉ có ánh trăng làm đèn soi, không một bóng người, vì trời tối nên họ đã ở khách sạn tất, nhắc mới nhớ Shinoko và Hikaru cũng đang dùng bữa, toàn các món ăn ngon của nhà hàng, người của tỷ phú nên được đặt cách phòng riêng và có người phục vụ chu đáo.
Đến tắm suối nước nóng này, còn có cả Nawata, Asuka và Umeko, nhưng bọn họ không gặp nhau, cũng không chạm mặt nhau, hiện giờ họ cũng dùng bữa ở các phòng khác nhau.
Rumi và Riko đi qua một cây cầu, bên dưới là dòng sông chảy xiết, vì đây là bán đảo, nên sẽ có nước và rừng cây, chỉ có trung tâm là có suối nước nóng và nhà để ở, đột nhiên bầu trời có tuyết rơi, hai người nhìn lên trời cao.
“Tuyết rơi rồi!”
Cả hai đồng thanh và mỉm cười với nhau, Riko biến hình ra một cây dù, đứng phía sau, mở dù che lên đầu nó, quay mặt lại nhìn hắn, ánh mắt cả hai nhìn nhau đắm đuối.
Hai người sải bước vào phía trong khu rừng, đi tới đâu chỉ cần thấy biển chỉ dẫn về suối nước nóng, họ đều dừng lại nhìn và đọc thật kỹ.
“Suối nước nóng Yamabiko, giúp giải lời nguyền bị biến thành con trai.”
Cả hai lướt qua và đi tiếp, một đoạn lại thấy biển chỉ dẫn vào.
“Suối nước nóng Panda, giúp giải lời nguyền biến thành Gấu”
Cả hai gần như rã rời, vì đi qua hai suối nước nóng rồi, nhưng ngay trước mặt là cái biển mà họ cần.
“Suối nước nóng truyền thuyết, giúp giải lời nguyền biến thành phụ nữ.”
Đôi mắt long lanh của Riko, hai tay vỗ vào nhau, và đi vào bên trong, ở đây không có ai nên cũng không mất tiền vào tắm.
Rumi ngồi bên ngoài thành chờ, còn Riko đi vào bên trong, sau khi cởi đồ ra và chìm xuống làn nước nóng, tâm trạng hắn thoải mái hẳn lên, sau đó nhìn ngó xung quanh, thấy một tờ giấy, đã xộc xệch muốn rớt, còn có đề dòng chữ.
“Giải lời nguyền bị biến thành phụ nữ, không có công dụng đối với người già.”
Hắn đọc xong, giống như một nguồn lửa bùng cháy trong cơ thể, vội đứng phắt dậy và nổi giận, chẳng khác nào ám chỉ hắn năm trăm tuổi là không thể làm được gì rồi.
“Dám làm bà mày thất vọng hả?!”
Sau đó hắn phun lửa thiêu trụi tờ giấy, và thiêu rụi xung quanh, trở ra ngoài cùng nó, vẻ mặt thảm hại vô cùng, nó cũng hiểu nên không hỏi gì?
Đã đi đến cuối cùng của con đường, trước mặt nó và hắn là bờ biển vòng quanh bán đảo Izu, bây giờ thì hoàn toàn hết hi vọng rồi, Riko thở dài.
“Rumi tiểu thư, bây giờ chúng ta làm sao đây? Chắc là tôi không thể trở về với hình dáng ban đầu.”
Nó chợt nhìn sang hắn, nếu hắn không trở thành nam thì nó yêu hắn chẳng phải là nực cười sao, nhưng trái tim nó còn buồn hơn, thời gian qua cảm xúc yêu thương, hờn giận, hắn luôn khiến nó nó vui vẻ, hắn làm mọi thứ vì nó, vậy mà giờ đây hắn bị như vậy nó lại chẳng giúp được gì.
“Riko, anh đừng lo, có tôi đây thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay thôi.”
Sau đó nó và hắn cũng trở về khách sạn, nhưng chẳng may trên đường về, cả hai đi dọc trên khu rừng, nhưng nó lại bị trượt chân ngã xuống ngọn núi bên dưới, vì trời tối không xác định được ở dưới đó là nước hay vực thẳm.
“RUMI TIỂU THƯ”
Riko nhanh chóng nhảy xuống theo và đỡ nó, nhưng hình như không kịp, hắn chậm chân hơn, chỉ nghe thấy tiếng “TÕM” vậy là bên dưới là nước, hắn khẽ thở dài, nếu là vực thẳm chắc nó không toàn mạng mất.
Ở dưới nước, nó bị rớt mạnh nên cơ thể không thích ứng kịp với dòng nước, nó cảm giác khó thở và không tài nào mở mắt để ngoi lên mặt nước được.
Riko bơi ngược xuống phía sâu bên dưới, để tìm nó, sau khi nhìn quanh cũng thấy một vệt sáng, hắn phi nhanh theo và gần tới nó, nhìn thấy cánh tay giơ lên, hắn nắm chặt lại và kéo mạnh nó vào người mình.
“Rumi tiểu thư, tôi không để em chết đâu, em phải ở bên tôi.”
Hắn thấy miệng nó phùng lên, chắc đang thiếu không khí để thở, hắn không suy nghĩ mà ôm nhẹ nó, đỡ mặt nó lên và hôn nhẹ lên môi nó, thổi mạnh vào miệng để nó có khí thở.
Và theo truyền thuyết, thì con trai hôn con gái, lời nguyền sẽ bị hóa giải, cho dù người đó biến thành dạng nào, hắn biến thành dạng nam bình thường, ôm chặt nó vào và đưa nó lên mặt nước, đặt nó nằm trên nền đá.
“Rumi tiểu thư, em tỉnh lại đi.”
Riko đặt hai tay lên ngực nó, và ấn mạnh xuống, trong lòng sốt ruột nhiều hơn, hắn hô hấp nó vài lần, nước trong miệng nó ứa ra, lúc đó nó mới tỉnh.
“Rumi, em tỉnh rồi, làm tôi lo quá.”
Riko ôm luôn nó vào lòng, cảm giác ấm áp vô cùng, sau đó thì nó cũng nhắc là hắn trở về bình thường rồi, nhưng nó hỏi hắn lý do, hắn lại chẳng hé răng nửa lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...