“Anh gì ơi…”
Asuka vì không biết tên nên lớn xưng anh, vừa hay nhìn thấy bóng dáng Riko cầm giỏ xách đi tới sân.
Riko dừng chân và nhìn về hướng âm thanh phát ra, khẽ nhíu mày nhìn người con gái đó trong trang phục học sinh, cái cặp đeo vai chéo, nhìn là đủ biết hàng chợ, Riko ở cùng với Rumi tiếp xúc với đồ hiệu nên dễ dàng phân biệt được đồ thường.
“Cô là…”
Riko bước chân ngược lại cô gái kia, cũng có chút quen mặt mà không nhớ rõ.
“D… dạ xin tự giới thiệu em là Shinobu Kaori Asuka, em học trường trung học phổ thông Sơn Ca, lần trước anh giúp em trả món nợ năm mươi triệu yên, em… em…”
Giống như một cái máy, bị hỏi một cách bất ngờ Asuka nói một lèo như sợ ai cướp lời, điệu bộ cuối thì có vẻ hết cái để nói nên ngập ngừng.
“À… ra là cô, mà cô đến tìm tôi có chuyện gì không? Nếu là để trả khoản nợ đó thì tôi nghĩ là không cần đâu!”
Riko chăm chú nghe Asuka nói, đưa cánh tay mình lên xua xua, điệu bộ cố ý nhịn cười vì cô gái này khá vui tính, mà còn có chút e ngại.
“Nhưng… nhưng em không muốn mắc nợ người khác, mặc dù nhà à không dinh thự của anh lớn thật giống như nhà của “khủng bố” nào đấy, nhưng em là người nói được làm được.”
Asuka suy nghĩ từ lúc vô tình gặp Riko ngoài đường, rồi đuổi theo và lẻn vào dinh thự rồi bị lạc, cho tới lúc nhìn thấy dinh thự từ xa, và nhìn thấy người mà mình cần, cô cũng chưa bao giờ làm được những việc như thế, biết là đi làm thêm nhưng chỉ đủ nuôi thân mình, cũng không dư giả được bao nhiêu.
Nhìn thấy nụ cười của Riko trái tim Asuka như tan chảy, bao nhiêu mệt nhọc mồ hôi đầm đìa thì giờ đây, nụ cười ấy như tan biến hết.
Riko nụ cười tắt ngỏm, đôi môi mấp máy, đây đâu phải dinh thự của mình, chắc cô ấy hiểu nhầm rồi, Riko mau chóng giải thích cho Asuka thì giọng của Rumi cất lên.
“Riko, ngươi đang làm gì vậy?”
Rumi ngồi trên phòng đọc sách, vừa định đi dạo một lát cho thoải mái, lúc mở cửa lớn đã thấy Riko đứng ngây ngẩn nhìn ai đó.
Nhắc tới đó, Rumi dời con mắt sang nhìn người con gái kia, nhìn từ dưới lên trên để xem cô ta là ai, có quen biết gì không? Có vẻ cô ta chỉ là người bình thường, cũng chững chạc, hơn tuổi mình, Rumi đoán thế.
Cũng dùng đôi mắt đó Asuka thấy cô gái này có nét rất ngây thơ và hồn nhiên, đôi mắt, lông mày đen láy, đôi môi hanh đỏ, mái tóc nâu nhạt, nước da trắng nõn, khuôn mặt đáng yêu hết sức, đặc biệt là bộ váy màu xám trắng dài tới đầu gối, nhìn rất thu hút…
“Riko, cô ta là ai?”
Câu hỏi ngắn gọn của Rumi xóa tan đi suy nghĩ lung tung xem xét của Asuka.
“À, đó là Shinobu Kaori Asuka, học trường Sơn Ca”
Riko nhanh chóng nhớ lại những gì Asuka mới nói, đó cũng chính là ưu điểm đáng lưu ý của cáo thần.
“Riko, còn cô gái này là ai?”
Asuka thấy nó gọi hai lần cái tên này, nên cũng nhớ nhanh chóng, hỏi cô gái trước mặt mình, còn ung dung đi lại trong dinh thự của Riko nữa.
“À… đây là tiểu thư Rumi, chủ nhân của dinh thự này”
Riko giới thiệu lại, nói rõ chủ của dinh thự, vì nãy thấy Asuka đang hiểu nhầm.
“Hử… chủ nhân, không phải là anh à!”
Asuka ngạc nhiên tột độ, trang phục trên người hắn đâu phải tầm thường, nhưng nhìn cô gái kia thì có vẻ còn đắt tiền hơn của hắn, suy nghĩ một hồi lâu, nhận ra mình chắc đang hiểu nhầm, nhưng mà thôi dù sao cũng là người trong dinh thự này, chắc chắn không phải nghèo nàn gì.
“Asuka, tôi nghĩ cô đang hiểu nhầm, tôi là Riko, người hầu của Rumi tiểu thư, chủ nhân của dinh thự đang đứng trước mặt cô đây”
Riko chỉ sang nó, bộ dạng không mấy vui vẻ với cô gái kia.
“Riko, vào nhà thôi”
Rumi cảm thấy chắc là cô ta nhận nhầm người hay gì đó, nên nhanh chân đi vào nhà.
“Đợi đã, t… tôi muốn đấu với cô”
Asuka trong lúc tức giận và bối rối, vô tình nói ra điều không nên, thầm nghĩ trong lòng “thôi chết, mình làm sao mà đấu lại cô ta đây”
“Hử… cô biết mình là ai không? Cô tưởng lọt được vào dinh thự này mà oai giọng vậy sao, tất nhiên là tôi không để cô rời khỏi đây dễ dàng như vậy.”
Vừa dứt câu nói của mình, tiếng sét đánh lớn, từ trên trời xuống một linh thú hình rồng đã xuất hiện ngay phía sau lưng Rumi, nó đứng im khoanh tay xem kịch hay, chú rồng trong truyền thuyết với đôi mắt đỏ ngàu, hai cọng râu dài, những vẩy rồng vàng óng, móng vuốt sắc nhọn.
Bên phía Asuka, cũng tiếng sét đánh, từ trên trời xuống một linh thú, cũng có đôi mắt đỏ ngàu, có bốn chân và thân hình “mũm mĩm” màu vàng nhạt, đó chính là…
“Cái gì thế này? Sao linh thú của tôi là con hamster cùi này… a a… nó bị xực mất tiêu rồi. Con hamster của tôi yếu nhếch à!”
Ngay lập tức chú rồng há miệng thật lớn, nuốt chửng con hamster cùi của Asuka.
Asuka không ngờ nó lại mạnh như thế, đúng là không nên động vào, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc đâu, còn nói với Rumi trước khi vụt chạy khỏi đó.
“Tốt thôi, hôm nay tôi thua đó, nhưng lần tới tôi sẽ đem con hamster “hổ báo” hơn! Hãy chờ tôi nhé, Riko”
Nói xong thì Asuka nhanh chân chuồn khỏi đó, lần này cô không đi trong rừng mà men theo đường chính rồi ra ngoài, trong người còn ấm ức không chịu được.
Riko lần đầu tiên cười cười và nhận xét cô gái này có vẻ vui tính gớm nhỉ?
Nhưng không ngờ điệu cười ấy lại khiến Rumi có cảm giác tức giận, trước nay Rumi chưa làm Riko cười như thế, chỉ toàn là lễ phép theo vai vế người hầu và tiểu thư.
“Ngươi không được… ngươi không được rời bỏ ta đâu đó”
Giọng của Rumi gần như muốn khóc, có vẻ nó rất buồn, điệu cười vừa rồi khiến trái tim nó nhói đau.
“Tiểu thư đừng lo. Tôi có chỗ nào để đi ngoài nơi này đâu”
Riko cười tươi như lúc đầu, rồi cầm tay Rumi thơm nhẹ lên ngón út, ngón này từng lập lời thề với hắn, nên hắn rất trân trọng.
Rumi mỉm cười lại nhìn Riko, sau đó ra sân sau ngồi hóng gió, Riko thì vào bếp nấu ăn.
Vừa ra khỏi đó thì Asuka nhanh chóng đi tới tiệm thuê băng đĩa, và thuê nguyên bộ hamster hổ báo, mục đích chỉ để báo thù lại nó thôi.
Cậu chủ của cửa tiệm băng đĩa cũng không hiểu lý do gì mà một người chỉ thuê băng đĩa tình cảm như Asuka, mà mỗi lần cô chỉ thuê một đĩa, nhưng nay lại khác thuê chắc cả vài chục đĩa, cậu bỏ qua ý nghĩ đó và vô cùng thích thú, trên tay cầm điều khiển chiếu lên mã số của băng đĩa, nhập lên máy tính, miệng tươi cười nói: “Kinh doanh, kinh doanh”
Rumi ngồi trên chiếc ghế gỗ được điêu khắc tuyệt đẹp, Rumi mặc váy màu xám trắng, bay phất phơ trong gió, mái tóc được thả tự nhiên, nhưng suy nghĩ của Rumi lại không thoải mái như thế, là nó đang nghĩ tới Riko và cô gái khiến hắn cười tươi như thế.
Nhớ lại tất cả những hành động trước đây của Riko, từ cái ngày đầu tiên gặp, rồi bộ dạng biến ra đủ loại hình dạng khác nhau, cả chuyện cứu nó, và chuyện đồng ý làm nhân viên Secret Service chính thức của nó.
Đôi mắt nó khẽ khép nhẹ xuống, khi mở lên đôi mắt long lanh ấy đã có vài giọt nước mắt, bám trụ trên lông mi, rồi sực trào xuống hai gò má nóng hổi, lấy tay lau nhẹ đi, cảm giác như những giọt nước mắt này không muốn ngừng lại, bất lực, Rumi ngồi khóc một mình.
Riko nấu ăn nghe thấy tiếng khóc thì cứ nghĩ là Rumi xem phim gì đó, nhưng sau khi nghe một hồi mới nhận ra là nó, nhanh chóng chạy ra chỗ ngồi của nó hỏi thăm và lo lắng.
“Tiểu thư… sao vậy? Ai làm gì cô sao?”
Riko không biết mình nên làm gì lúc này cả, thấy Rumi khóc, lần đầu tiên hắn thấy con gái khóc trước mặt, mà nó thì chả quan tâm hắn đang khó chịu trong lòng, đi đi lại lại trước mặt mình, nó vẫn cứ khóc như trẻ con, còn khóc to hơn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...