Lộ An Thuần dẫn Ngụy Phong về nhà mình.
Mới đầu, cô bé còn hơi do dự một chút, dặn Ngụy Phong chờ ở ngoài cửa, cô bé vào nhà trước xem có ai ở nhà không, sợ bị bảo mẫu nhìn thấy.
Nếu để gã đại ma vương kia biết cô dẫn bạn học về nhà, chắc chắn ông ta sẽ nổi trận lôi đình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, Lộ An Thuần nhanh chóng nhận ra mình đã lo lắng quá đà.
Anh thực sự đúng là một hồn ma, thậm chí anh không cần phải đi vào nhà bằng lối cửa chính mà có thể dễ dàng đi xuyên qua tường của ngôi biệt thự vào trong nhà. Bảo mẫu, người làm vườn và quản gia đều không ai nhìn thấy anh. Thậm chí anh còn có thể đi xuyên qua người bọn họ, đi lại tự do.
Lộ An Thuần không khỏi cảm thán “ồ” lên một tiếng, cô bé không hề sợ anh hồn ma đẹp trai này, trái lại, cô bé còn thấy hơi phấn khích một chút.
Trong cuộc sống tuổi thơ u ám không ánh sáng của cô bé, đây là lần duy nhất… Cuộc đời cô bé xuất hiện kỳ tích.
Chẳng lẽ việc nhìn thấy hồn ma không được coi là kỳ tích hay sao? Hơn nữa, những người khác đều không nhìn thấy hồn ma này, chỉ có cô bé có thể trông thấy!
Lúc cầm tay anh, cô bé có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh và độ mềm mại của lòng bàn tay anh.
Thực ra, bàn tay của anh cũng không lớn hơn cô bé là bao, vẫn là bàn tay của trẻ con nhưng khi cầm tay anh, cô bé vẫn cảm thấy rất yên tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần dẫn anh hồn ma về phòng mình, lấy ảnh của mẹ ra cho anh xem: “Đây là mẹ em.”
Ngụy Phong nhìn tấm di ảnh đen trắng đó, người phụ nữ trong ảnh trông rất giống Lộ An Thuần khi đã trưởng thành, nhất là đôi mắt trong veo như làn nước mùa thua đong đầy tình cảm, khiến người ta có cảm giác xuân về tuyết tan mỗi khi cười.
“Bà ấy rất bất hạnh, ngày nào cũng khóc, đại ma vương đánh bà ấy, bắt nạt bà ấy, túm tóc đập đầu bà ấy vào tường, em không dám khóc to vì sợ ông ta sẽ đánh em.”
Đáy mắt Lộ An Thuần rưng rưng lệ: “Bà ấy chết rồi, đại ma vương nói, cho dù bà ấy chết thì cũng sẽ không hóa thành một ngôi sao hay sang một thế giới khác mà sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, em sẽ không được gặp lại bà ấy nữa.”
Nói rồi, cô bé quệt mu bàn tay lau nước mắt: “Anh hồn ma, anh có thể nhìn thấy hồn ma của mẹ em không? Anh có thể dẫn em tới gặp bà ấy không?”
Thấy cô bé yếu đuối, đáng thương như vậy, Ngụy Phong cảm thấy lồng ngực nhói đau từng cơn không sao dịu lại nổi, điều này không phải chỉ bởi vì cô bé là Lộ An Thuần anh yêu nhất trên đời mà còn vì dáng vẻ của cô bé lúc này gợi nhắc Ngụy Phong nhớ tới cô con gái Trăn Trăn của anh.
“Xin lỗi, anh không thể dẫn em tới gặp bà ấy được, anh không biết bà ấy đang ở đâu, An Thuần.”
Lộ An Thuần nức nở khe khẽ, anh nắm chặt tay cô bé: “Anh có thể làm gì khác cho em không?”
Ánh mắt Lộ An Thuần trở nên buồn bã, không còn ánh sáng, thậm chí ánh lên đôi chút tàn nhẫn: “Vậy thì xin anh hãy giúp em giết chết đại ma vương, hồn ma giết người không phạm pháp, không ai có thể trông thấy anh, cũng không ai có thể bắt được anh.”
Ngụy Phong nhìn cô bé mà anh đã thề sẽ che chở suốt đời trước mặt. Nếu như… Nếu như làm vậy có thể kết thúc sự đau khổ của cô bé, để mười mấy năm thanh xuân của cô sau này không phải chịu bạo lực và đau khổ, Ngụy Phong tình nguyện để tay mình nhuốm máu, mãi mãi bị đày ải trong địa ngục vì cô.
Cô bé nhận được lời đồng ý, lập tức đứng dậy lục ngăn kéo, lấy ra con dao rọc giấy của mình, đưa tận tay Ngụy Phong.
Thế nhưng, khi anh chạm tay vào con dao rọc giấy, chuôi dao lại rơi xuyên qua cơ thể ảo của anh, anh cố gắng thử đi thử lại nhiều lần nhưng không tài nào cầm nổi con dao đó.
Ngụy Phong không cam tâm, liên tục thử lại nhưng mỗi lần cơ thể anh chạm vào con dao, anh đều không thể nào cầm được chuôi dao.
Lộ An Thuần kinh ngạc chứng kiến toàn bộ sự việc, cô bé thử chạm tay vào anh, còn sờ cả mặt anh.
Lòng bàn tay của anh ấm áp, da mặt anh mềm mịn, mái tóc cứng gai tay… Cô bé có thể chạm vào tất cả.
Vì sao anh lại không thể chạm vào những thứ khác, những người khác, chỉ có thể chạm vào cô?
Không, thế này thì anh có thể làm được gì chứ!
Nếu không giết được đại ma vương, cô bé sẽ mãi mãi không thể được giải thoát.
Lộ An Thuần ôm hai chân, vùi mặt vào đầu gối. Ngụy Phong thử chạm vào cánh tay của cô bé, Lộ An Thuần chợt nóng nảy hét ầm lên…
“Đừng chạm vào em! Anh đi đi! Đồ lừa đảo!”
...
Người làm vườn ở dưới nhà nhìn lên cửa sổ nhỏ của căn phòng trên tầng hai, nghe thấy tiếng hét và tiếng quát của cô chủ.
Bọn họ không hề dừng công việc đang làm dở trên tay lại, mọi người đều vờ như không thấy gì hết, bọn họ đã quen với chuyện này rồi.
Xưa nay, đầu óc của cô tiểu thư này vốn không được bình thường lắm.
Ngụy Phong rời khỏi ngôi biệt thự của nhà Lộ An Thuần, đi lượn lờ xung quanh đó một lát, nhìn những con đường trống vắng xa lạ, anh cảm thấy mình thật giống một hồn ma vất vưởng.
Liệu anh có còn có thể trở về nữa không? Có còn có thể gặp lại bà xã và con trai, con gái của anh nữa không?
Ngụy Phong bỗng cảm thấy sợ hãi.
Nếu như anh chết thật, không biết Lộ An Thuần sẽ đau lòng nhường nào. Ngụy Phong thực sự không dám tưởng tượng tới cảnh ấy, anh chỉ có thể cầu nguyện tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ hoang đường, đến khi anh tỉnh giấc, anh sẽ thấy mình vẫn còn đang ở trên tàu vũ trụ trên chuyến hành trình trở về Trái Đất.
Tuy nhiên, Ngụy Phong không định cứ thế ngồi yên chờ đợi, anh phải nghĩ cách về lại thành phố C, anh muốn tới trại trẻ mồ côi xem thử xem bản thân mình năm đó có tồn tại ở đây hay không, tìm hiểu xem rốt cuộc hiện tại anh là gì trong thế giới nửa thực nửa ảo này.
Ban đầu, Ngụy Phong định tới sân bay, đi máy bay về thành phố C, dù sao cũng không ai nhìn thấy anh, anh có thể dễ dàng lên được máy bay.
Thế nhưng, tới khi tới được sân bay rồi, anh mới phát hiện ra, cơ thể của anh không leo lên được đoạn cầu nối chuyển tiếp ra máy bay, không thể nào ngồi vào khoang máy bay. Đối với anh, máy bay là một vật thể ảo, anh không lên được máy bay!
Đúng là khốn nạn!
Thực thể duy nhất trên thế giới này mà Ngụy Phong có thể tiếp xúc chính là Lộ An Thuần, lúc cô bé dắt tay anh, anh mới có thể đi lên cầu thang, vào phòng của cô, nếu không, e là đối với anh, cả thế giới này đều hư ảo như ảo ảnh trên biển.
Trong lúc Ngụy Phong đang cẩn thận hồi tưởng lại những chi tiết trong ký ức hồi nhỏ về trại trẻ mồ hôi, một giây sau, khi anh mở mắt ra, anh phát hiện ra mình đã đang đứng trước cửa trại trẻ mồ côi rồi.
???
Ngụy Phong nhìn mọi thứ thân thuộc xung quanh mình, cảnh cổng lớn gỉ sét của trại ttrer mồ côi, cây ngân hạnh già khô héo trước cửa và cả tiếng cười đùa của trẻ con vọng ra từ trong trại trẻ…
Không ngờ vừa rồi, chỉ trong nháy mắt, anh đã tới được trại trẻ mồ côi ở thành phố C, có thể nói, anh đã đi băng qua một nửa đất Trung Quốc.
Quả nhiên tất cả chuyện này đều chỉ là một giấc mơ!
Chỉ có ở trong mơ, người ta mới có thể tự do tự tại, ngày đi ngàn dặm như vậy được.
Ngụy Phong đi vào trong trại trẻ mồ côi, trông thấy những khuôn mặt thân quen, thậm chí khi vào nhà, anh còn nhìn thấy nhóc con Ngụy Nhiên đang bò trên mặt thảm, lúc này cậu nhóc vẫn còn là một đứa trẻ chưa học nói sõi.
Anh nôn nóng đi về phòng ký túc xá của mình, trông thấy mình thuở nhỏ đang nằm trên chiếc giường nệm lò xo, trên trán đắp một chiếc khăn trắng, một dì hộ lý đang chăm sóc cho anh.
“Thằng bé đã uống thuốc rồi, tuy hạ sốt nhưng vẫn còn mê man.” Dì hộ lý nói với dì viện trưởng đứng bên cạnh: “Thằng bé cứ sốt tái đi tái lại suốt cả ngày thế này, mong là đầu óc không bị làm sao.”
“Tôi đã gọi 120 rồi, lát nữa xe cấp cứu sẽ tới.”
Ngụy Phong nhìn thấy mình nằm mê man trên giường, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trông giống hệt dáng vẻ anh nhìn thấy mình qua tấm kính.
Anh loáng thoáng nhớ rằng, mình từng nghe dì viện trưởng nói, hồi nhỏ anh từng bị ốm nặng một lần, sốt mãi không khỏi, đưa đến bệnh viện cũng vẫn không thoát khỏi tình trạng nguy kịch, suýt nữa mất mạng.
Chẳng lẽ lần đó chính là bây giờ sao?
Chuyện này khiến Ngụy Phong không khỏi hoài nghi, phải chăng bệnh tình của anh có liên quan với tất cả những chuyện đang xảy ra lúc này.
Ngụy Phong bước tới bên giường, áp tay lên trán cậu bé đang bị sốt cao, không ngờ anh lại cũng có thể chạm được vào cậu bé!
Khuôn mặt của cậu bé đỏ bừng, làn da cũng nóng hổi.
“Tỉnh rồi à?” Dì hộ lý cất giọng ngạc nhiên: “Cháu thấy thế nào?”
Ngụy Phong nhìn thấy bé trai nằm trên giường giật giật bờ mi, hơi hé mắt ra nhìn, hình như đã tỉnh lại thật.
Trong khi đó, Ngụy Phong cảm thấy có một lực hút rất mạnh lôi kéo anh, hai tay anh chạm vào bé trai như biến thành một cánh cửa lớn muốn hút anh vào trong cơ thể của cậu bé…
Đúng lúc này, Ngụy Phong nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Lộ An Thuần.
“Anh hồn ma ơi...”
“Mẹ ơi...”
“Mọi người đang ở đâu?”
“An Thuần!”
Một giây sau, khi Ngụy Phong mở mắt ra, anh lại trở về nhà của Lộ An Thuần một lần nữa.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa to, sấm sét đì đùng, Lộ An Thuần bị ba nhốt dưới tầng hầm, chịu đựng sự cô độc và bóng đêm sâu vô cùng tận.
Lộ An Thuần bị mắc hội chứng sợ không gian kín!
“An Thuần, anh đây.”
Nghe thấy tiếng của Ngụy Phong, cô bé chui ra khỏi chăn, khuôn mặt ướt nhòe nước mắt, dường như cô bé không tin nổi tất cả những gì đang diễn ra…
“Anh, anh hồn ma.”
Giọng của cô bé khàn khàn, run run.
Tầng hầm trống không chỉ có mỗi một chiếc giường, xung quanh tối om không nhìn thấy nổi năm ngón tay của mình, Ngụy Phong mò mẫm trong bóng tối, bước về phía đó, xung quanh đều là hư ảo, cho tới khi anh chạm được vào bàn tay nhỏ của Lộ An Thuần, hết thảy hư ảo xung quanh mới trở thành thực thể.
“Anh hồn ma! Em sợ lắm!”
Lộ An Thuần lập tức ôm lấy anh, rúc khuôn mặt nhỏ vào ngực anh: “Em cứ tưởng anh đã đi mất rồi và cũng sẽ không quay trở lại nữa! Em cứ tưởng anh chỉ là một giấc mơ của em!”
“Xin lỗi, đáng lẽ ra anh không nên rời đi.”
“Anh hồn ma, em không đuổi anh đi nữa, xin anh hãy mãi mãi ở bên cạnh em, em không bắt anh giết người nữa, anh ở đây với em được không? Anh phải mãi mãi ở bên em nha, em thực sự sợ lắm.”
Trái tim của Ngụy Phong sắp bị tiếng khóc tuyệt vọng của cô bé xoắn nát, nói thật lòng, Lộ An Thuần khóc với anh như vậy, anh thực sự có thể nhận lời bất kỳ yêu cầu gì của cô.
“Anh ở đây với em, em đừng sợ.”
Ngụy Phong đỡ cô bé ngồi xuống, còn anh thì dựa lưng vào thân giường, ngồi dưới đất: “Giờ em hãy mau ngủ đi, đêm đã khuya rồi, em hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.”
“Lỡ như em ngủ rồi, anh bỏ em lại thì sao?”
“Anh không đi đâu.”
Lộ An Thuần ngoan ngoãn nằm xuống. Trong bóng tối, cô bé loáng thoáng nhìn thấy hình dáng của cậu bé ngồi bên giường mình, lịch sự không ngồi quá gần cô bé, giống như chàng kỵ sĩ đang bảo vệ cô bé.
Lộ An Thuần nhắm mắt lại nhưng cô bé vẫn cảm thấy bất an nên đưa tay bắt lấy tay anh: “Thật chứ? Anh sẽ không bỏ đi thật chứ?”
“Không đi, hãy tin anh.”
Ngụy Phong phủ tay anh lên tay cô bé: “Em nhanh ngủ đi.”
Dường như cô bé không buồn ngủ, cô bé nói chuyện phiếm với anh: “Anh hồn ma, anh tới từ đâu?”
“Anh tới từ một hành tinh rất xa xôi.” Ngụy Phong không muốn nói dối cô nên trả lời chi tiết hơn một chút: “Anh du hành vượt không gian, thời gian trong vũ trụ, đi ngược từ tương lai về lại quá khứ.”
“Òa, vậy anh là người đến từ tương lai à? Ở tương lai, trông em như thế nào?”
“Sau này, Lộ An Thuần là một cô gái giỏi ngụy trang nhưng đối xử rất dịu dàng với mọi người, không có ý đồ xấu, thế giới khiến cô ấy đau khổ nhưng cô ấy vẫn đáp lại bằng nụ cười, cô ấy cực kỳ dũng cảm, cực kỳ cứng cỏi.”
Cô bé nghe anh kể vậy thì tỏ ra rất trông chờ: “Không phải là… Một cô gái kỳ lạ bị mọi người ghét sao?”
“Không, cô ấy có rất nhiều bè bạn, những người bạn này đều thật lòng yêu quý cô ấy, cô ấu cũng tìm được tình yêu đích thực của đời mình, hai người họ thề thốt sẽ bảo vệ nhau, tới tận khi tóc bạc da mồi cũng vẫn không thay đổi.”
Lúc nói câu này, trong lòng rất đau khổ, cảm xúc bi thương bỗng chốc lấp đầy lồng ngực của anh.
Nếu như... Nếu như anh mãi mãi là hồn ma ở bên cạnh cô bé thì anh có thể trở về gặp vợ và con được nữa không?
Anh sẽ làm trái lời thề mất.
Ngụy Phong nghĩ đến bản thân lúc này đang nằm trên giường bệnh.
Nếu như anh không quay về, có lẽ... Cậu bé sẽ chết.
Nếu như cậu bé chết, sau này Lộ An Thuần sẽ không còn Ngụy Phong, sau này Ngụy Nhiên cũng sẽ không còn anh trai…
Anh nhìn cô bé dần dần ngủ say, tâm trí anh chìm trong đắn đo đau khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...