Nỗi nhớ nhà ngập tràn trong lòng Ngụy Phong, anh nóng lòng muốn được gặp lại bà xã đã xa cách ba năm trời. Việc phải sống trong môi trường không trọng lực suốt một thời gian dài khiến anh gần như quên mất cảm giác khi ôm cô.
Chuyện đầu tiên anh muốn làm khi họ gặp lại nhau chính là ôm cô xoay mấy vòng lớn, lắng nghe tiếng cười khúc khích không ngừng của cô bên tai anh.
Anh thật sự rất nhớ cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả các con của anh nữa. Cho dù hằng tháng anh đều được xem video vlog gửi từ Trái Đất tới. Lộ An Thuần quay lại rất chi tiết quá trình trưởng thành của bọn trẻ từng ngày một, cẩn thận biên tập lại, gửi tặng anh. Những thước phim này là niềm an ủi duy nhất của anh giữa vũ trụ cô độc.
Anh vẫn luôn ngóng trông được sớm ngày đoàn tụ với người nhà.
Trên chuyến hành trình bay trở về Trái Đất, anh gặp phải một đợt nhiễu động sóng lượng tử ngoài vũ trụ trong một thời gian, không, gần như không thể gọi nó là thời gian, Ngụy Phong có cảm giác dường như mình bị rơi vào trạng thái chân không không có thời gian, cũng không có không gian.
Cảm giác này... Vô cùng kỳ lạ.
Anh không dám chắc rốt cuộc đây có phải là mơ hay không, bởi vì anh không thể chạm tay vào bất kỳ thứ gì xung quanh mình, cứ như thể anh đang ở trong cõi mộng.
Sau đó, Ngụy Phong nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh quanh mình, những con phố cũ, dòng xe cộ lao đi vun vút, những tòa tháp ở phía xa, tiếng rao hàng í ới của người bán rong kẹo hồ lô…
Điều kỳ lạ nhất là Ngụy Phong không thể chạm được vào chúng, thậm chí anh có thể cứ thế đi xuyên qua chúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng hạn như hiện tại, anh đi xuyên qua một bức tường bao cao ngất, dường như nơi anh tới là khuôn viên của một trường tiểu học, có những đứa trẻ chạy ngược chiều gió trên sân thể dục, có tòa nhà lớn hoành tráng được xây dựng theo lối kiến trúc châu Âu và những tiếng cười như tiếng chuông bạc văng vẳng bên tai.
Ngụy Phong chạm tay vào bức tường, bàn tay của anh dễ dàng xuyên qua nó nhưng anh không hề có bất kỳ cảm giác gì, cứ như thể anh đang ở trong thế giới giả lập của game thực tế ảo.
Bức tường này giống như sân ga chín ba phần tư để tới Hogwarts trong phim Harry Potter vậy.
Rốt cuộc chuyện này là sao!
Anh bối rối nhíu mày, thử đi thử lại nhiều lần, dường như nơi này là thế giới hư ảo.
Từ phía đằng xa, có một vài đứa trẻ mặc đồng phục kiểu tây màu xanh da trời ôm trái bóng rổ chạy về phía này, Ngụy Phong bước tới hỏi: “Bé à, cho hỏi đây là đâu…”
Anh còn chưa nói dứt lời, mấy cậu bé đã đi xuyên qua người anh, dường như không hề nhìn thấy anh.
Ngụy Phong kinh ngạc quay đầu lại nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Thật khó tin, rốt cuộc đây là không gian gì, chẳng phải anh đang trên đường về nhà sao, sao lại như thế này…
Chẳng lẽ, anh chết rồi sao?
Anh chỉ nhớ lúc đó tàu vũ trụ bay xuyên qua một vùng tinh vân xuất hiện nhiễu động bất thường, sau đó không hiểu sao anh lại bị mê man.
Chẳng lẽ anh đang nằm mơ?
Hay là anh đã chết rồi?
Không được, không thể như vậy được, Lộ An Thuần vẫn còn đang chờ anh về, con trai, con gái của anh vẫn đang còn chờ anh về, sao anh có thể…
Nhất định là anh đang nằm mơ!
Đúng lúc này, Ngụy Phong nghe thấy tiếng ma sát kẽo cà kẽo kẹt. Trên chiếc đu dây treo dưới tán cây ngô đồng già có một cô bé đang ngồi một mình đu đưa qua lại, bóng dáng cô bé trông đầy lẻ loi, cô độc, quạnh hiu.
Cô bé mặc một chiếc váy màu đen cực kỳ nghiêm túc, trái ngược hoàn toàn với những bộ váy áo rực rỡ mà các cô bé xung quanh mặc.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ngụy Phong đã có cảm giác cô bé là một mảng màu đen trắng giữa thế giới đa sắc màu này.
Anh bất giác đi về phía cô bé.
Cô bé là..
Đột nhiên, tim Ngụy Phong đập rộn lên.
Vẻ ngoài của cô bé giống cô con gái Ngụy Trăn của anh tới tám phần mười, nhất là đôi mắt to tròn trong veo màu nâu hạt dẻ, hàng lông mi đen dài cong vút, nước da trắng mềm như đậu hũ, chiếc đầu nhỏ nhỏ của cô bé đeo một chiếc tai nghe to đùng màu đen như thể ngăn cách cô bé hoàn toàn với thế giới này.
Cô bé là Trăn Trăn sao?
Tuy có phần giống nhưng không đến mức giống y đúc. Lần nào thấy anh, Trăn Trăn cũng nở nụ cười ngọt ngào, chạy lại ôm ba.
Thế nhưng, thái độ của cô bé trước mắt quả thực rất xa lạ và… buồn bã, ánh mắt cô bé hoàn toàn vô hồn.
Ngụy Phong vẫn bước tới, thử gọi: “Trăn Trăn, ba đây.”
Cô bé hoàn toàn không để ý gì tới anh, anh bèn thử đưa tay xoa đầu cô bé. Anh cứ nghĩ tay anh sẽ vẫn bị đưa xuyên qua người cô bé như những lần trước.
Thế nhưng, thật kỳ lạ, lần này anh lại chạm được vào cô bé!
Cô bé trước mặt anh là thực thể.
"Trăn Trăn?"
Cô bé lập tức đứng dậy tránh né, nhìn anh đầy đề phòng.
Ánh mắt của cô bé… Rất xa lạ, không đời nào Trăn Trăn lại nhìn anh như vậy.
Cô bé này không phải con gái của anh.
Đúng vậy, không thể nào là con gái của anh được, cô bé này chắc đã học lên tới tiểu học rồi, Trăn Trăn chỉ mới đi học mẫu giáo thôi.
Đúng lúc này, một vài cậu bé nói cười rôm rả đi về phía này, trông thấy cô bé đứng một mình trong góc, bọn họ thì thầm rỉ tai nhau: “Lại là nó đấy.”
"Cái con bé kỳ cục.”
"Tôi ghét nó nhất.”
"Trêu nó đi!”
Một thằng bé mập mạp trong nhóm nhặt một cái que khều một con sâu róm màu xanh thẫm đang thảnh thơi bò trên lớp vỏ của thân cây quơ nó trước mặt cô bé để dọa cho cô bé sợ.
Bởi vì cô bé này có ngoại hình khá giống Trăn Trăn nên Ngụy Phong lập tức nổi giận, xông tới ngăn bọn trẻ con lại. Thế nhưng, anh lại đi xuyên qua bọn trẻ, bọn trẻ cũng không hề nhìn thấy anh, cứ thế đi thẳng tới chỗ cô bé.
Cơ thể của anh… Lại bị vô hiệu hóa một lần nữa!
Thằng béo cầm cái que có con sâu róm quơ qua quơ lại trước mặt cô bé nhưng điều khiến cậu ta thất vọng là cô bé không hề hoảng sợ bỏ chạy như những cô bé khác, chẳng những không sợ, thậm chí cô bé còn đưa tay tóm lấy con sâu róm.
Thằng béo sợ điếng người: “Mày… Mày là thứ quái thai gì vậy!”
Cô bé ngước đôi mắt màu nâu hạt dẻ vô cảm lên thản nhiên nhìn cậu ta, sau đó thản nhiên quẳng con sâu róm lên đầu cậu ta.
"Ối ối ối ối!” Thằng béo ra sức phủi đầu để gạt con sâu róm rơi xuống, mấy thằng bé khác cũng la hét gọi nhau, cố gắng nhặt con sâu róm khỏi đầu cậu ta.
Con sâu rơi lọt vào trong cổ áo của thằng bé, trốn đi, thằng béo vừa sợ vừa đau, lột phăng áo ra, vứt xuống đất, sau đó nhảy dựng lên ra sức giẫm lên áo, cố gắng giẫm chết con sâu.
Cô bé bình tĩnh chứng kiến mọi chuyện, từ đầu đến cuối không hề có chút cảm xúc nào.
Sau khi mấy thằng bé đã chạy xa rồi, cô bé bò sấp người xuống mặt cỏ khô tìm kiếm gì đó trong đống lá, cuối cùng, cô bé tìm ra được con sâu xanh thẫm còn may mắn sống sót kia, đặt lên lòng bàn tay, khóe môi cong lên đôi chút, cẩn thận nâng con sâu róm lên, để nó lên cành cây.
"Mau đi đi.” Cô cất giọng khàn khàn, buồn bã.
Ngụy Phong liên tục quan sát cô bé suốt từ nãy tới giờ.
Cô bé cũng nhìn về phía anh, thong thả hỏi: “Anh là ma à?”
Ngụy Phong lắc đầu: "Không phải, ba là ba con, con là… Ngụy Trăn phải không?”
Tiếng “ba” khiến cô bé sợ rùng mình, đúng lúc này, một người phụ nữ đeo kính gọng vuông nổi giận đùng đùng đi tới chỗ cô bé: “Lộ An Thuần, em lại dọa nạt bạn nữa rồi!”
Ba tiếng "Lộ An Thuần" khiến máu trong người Ngụy Phong dồn thẳng lên đầu, lỗ tai kêu ong ong.
Cô bé… Không phải Trăn Trăn, cô bé là Lộ An Thuần!
Là Lộ An Thuần khi còn bé.
Sao lại như vậy được? Rốt cuộc anh đang ở đâu? Sao anh lại nhìn thấy Lộ An Thuần khi còn bé?
Thế nhưng, ở trong vũ trụ, thời gian và không gian đều là những khái niệm vô nghĩa.
Tại vùng tinh vân nhiễu động kia nên anh bị du hành xuyên thời gian và không gian rồi sao? Hay tất cả chỉ là mơ?
Trong lúc đầu óc anh ong ong rối bời, Lộ An Thuần đã bị giáo viên dẫn đi. Ngụy Phong vội đuổi theo cô bé. Lúc chạy qua tấm kính sát đất trước sân thể dục, Ngụy Phong trông thấy mình trong gương,
Vẻ ngoài của anh không còn là người đàn ông trưởng thành gần ba mươi tuổi nữa mà cũng biến thành một đứa trẻ, trông… Xấp xỉ độ tuổi của Lộ An Thuần hiện tại.
Không ngờ anh cũng biến thành một đứa trẻ!
Ngụy Phong không có thời gian để suy nghĩ, đằng trước bỗng vang lên tiếng hét cáu kỉnh của trẻ con, anh chạy về phía phát ra tiếng hét ấy, trông thấy Lộ An Thuần đứng ôm mặt la hét ở gần sân thể dục, mấy cậu bé vội vàng bịt chặt tai, giáo viên cố gắng ngăn cản không cho Lộ An Thuần hét nữa nhưng không có hiệu quả, thành ra cũng không biết phải làm gì.
Cô bé hét chói tai tới khản cả giọng, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đỏ bừng.
Không ít bạn học nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, châu đầu ghé tai bàn tán…
"Là con bé kỳ quái đó đấy.”
"Thật đáng sợ."
"Nó là một con bé biến thái, nó dám bắt cả sâu róm."
"Hôm qua tớ còn thấy nó ngồi ngẩn người nhìn rãnh nước bẩn nữa cơ.”
...
Tiếng hét chói tai của Lộ An Thuần xoắn nát trái tim Ngụy Phong, anh chạy về phía cô bé, ôm chặt lấy cô bé.
Lần này, anh vẫn không hề bị xuyên qua người cô giống lần trước, anh ôm chặt cô bé vào lòng, cho dù hiện tại cái ôm của anh không hề vững chãi và rộng lớn, anh cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Thế nhưng, anh vẫn ôm cô bé bằng hết sức bình sinh: “Suỵt, ổn rồi.”
"Anh đây.”
"Đừng sợ..."
Tiếng hét chói tai của Lộ An Thuần ngừng lại, cô bé thở hổn hển, ngơ ngác nhìn cậu bé trước mặt.
Đây là… Cậu bé hồn ma không ai nhìn thấy.
"Anh… Anh là ai?” Cô bé hỏi anh: “Anh là hồn ma sao?”
"Không phải."
"Lộ An Thuần, em đang nói chuyện với ai vậy?” Cô giáo đeo kính mắt gọng vuông sợ hãi khi thấy cô lẩm bẩm nói chuyện một mình: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Sao em lại bắt nạt bạn học?”
Lộ An Thuần mím chặt môi, cô bé không muốn phí lời với người khác dù chỉ một câu.
"Mau trả lời cô! Rốt cuộc tại sao em lại bắt nạt bạn học?”
Rõ ràng là chuyện ăn không nói có nhưng những cậu bé này đều khai giống hệt nhau nên cô giáo không biết.
Dù sao cũng không ai tin cô bé, mọi người đều nói cô bé là một con bé kỳ lạ.
Cô bé không muốn giải thích.
Trông thấy vẻ mặt bất lực của cô bé, Ngụy Phong dần hiểu ra tình trạng của Lộ An Thuần lúc này.
Lộ An Thuần từng kể, hồi nhỏ, ngày ngày cô đều sống trong địa ngục.
Cực kỳ tồi tệ.
Ngụy Phong cầm tay cô bé, nắm chặt đầy kiên định, thì thầm bên tai cô: “Chúng ta chơi một trò chơi nhé.”
Cô bé ngạc nhiên nhìn anh, không trả lời.
Cánh môi mỏng của anh cong lên, khẽ mỉm cười: “Giờ, anh nói câu nào, em nhắc lại câu đó nhé.”
Một lát sau, cô bé gật đầu.
Cô giáo nhíu mày nhìn chằm chằm phản ứng của Lộ An Thuần: “Lộ An Thuần, rốt cuộc em đang nói chuyện với ai vậy?”
Ngụy Phong kéo cô bé ra sau lưng, đứng đối mặt với cô giáo, gằn giọng đáp: “Liên quan cóc gì cô.”
Đương nhiên cô giáo không nghe được câu này nhưng sau một thoáng khựng lại, cô bé sau lưng anh nhắc lại theo anh: “Liên quan cóc gì cô.”
Cô giáo biến sắc, cơ bắp run lên: “Em… Em nói gì vậy? Lộ An Thuần, em nói gì vậy?”
"Em nói là, liên quan cóc gì cô!”
Lộ An Thuần lặp lại, lần này cô bé nói rất tự tin, không còn sợ hãi như ban nãy nữa.
"Em ức hiếp bọn họ thì sao, em cứ ức hiếp đấy, đến con sâu róm thôi mà cũng sợ, vậy mà còn định dọa các bạn nữ, đúng là vừa hèn vừa nhu nhược. Sau này còn dám lượn lờ trước mặt tớ nữa, tớ nhìn thấy các cậu lần nào là tớ đập lần đó đấy, không tin thì cứ thử xem!”
Cô bé nhắc lại theo lời anh, cảm giác ngột ngạt tích tụ trong lòng dường như tan biến hẳn.
Cuối cùng, anh dắt cô rời khỏi sân thể dục. Khi cô quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt mắt chữ O miệng chữ A của cô giáo và mấy thằng bé kia, lần đầu tiên trong đời, Lộ An Thuần nở nụ cười vui vẻ.
"Sung sướng không bạn nhỏ Lộ An Thuần?”
"Sung sướng.” Cô bé lập tức cảm thấy thân thiết với anh hồn ma này: “Anh thật lợi hại.”
Anh “xùy” một tiếng, xoa đầu cô bé: “Nhóc con, con gái của anh còn nhỏ hơn em nhiều nhưng bé đã biết làm trời làm đất tung hoành ở nhà trẻ rồi, chẳng có bạn học nào dám bắt nạt bé cả.”
"Con… Con gái của anh?” Lộ An Thuần nhíu mày, có cảm tưởng mình gặp phải một người còn điên hơn mình: “Anh bị ấm đầu à?’
"Hồi nhỏ em nói chuyện thẳng thắn vậy à? Con người em mà anh biết không phải là một cô gái nói chuyện mất lịch sự như vậy.”
"Nếu anh bị ấm đầu thì em có thể giới thiệu cho anh bác sĩ của em.”
Ngụy Phong nhìn cô bé, sau đó anh bỗng cúi đầu cười.
Lộ An Thuần không khỏi ngây người nhìn khuôn mặt sắc sảo của anh, nụ cười trong veo đẹp mắt của anh: “Nếu như anh là hồn ma thì anh cũng là một anh hồn ma rất đẹp trai.”
"Ồ, hóa ra em còn nhỏ như vậy mà đã gia nhập hội những người ưa chuộng vẻ ngoài rồi à?”
"Nghĩa là sao?”
Ngụy Phong nghĩ đến chuyện mình đang nói chuyện với cô bé, anh không thể thực sự coi cô như Lộ An Thuần được nên bèn dùng cách nói chuyện như nói với Trăn Trăn, dịu dàng hỏi: “Tiểu An Thuần, giờ em bao nhiêu tuổi rồi?”
"À… Chín tuổi, anh thì sao?”
"Hai mươi chín."
"Nói dối! Em không tin.” Cô bé giơ tay áng chừng chiều cao của anh rồi gióng sang bên phía người mình, phỏng đoán: “Cùng lắm anh chỉ hơn em một tuổi thôi.”
Ngụy Phong nhún vai: "Tùy em, tin hay không thì tùy.”
"Vì sao bọn họ không nhìn thấy anh?”
"Vì anh là hồn ma.” Ngụy Phong đáp, anh chống tay lên thân cây bên cạnh, tay anh lập tức đâm xuyên qua thân cây to, chui vào trong.
"Quào!" Lộ An Thuần kinh ngạc không thốt nên lời: “Vậy… Vì sao em lại nhìn thấy anh, còn chạm được vào anh?”
"Anh không biết, có lẽ là vì chúng ta cực kỳ có duyên với nhau, trông em rất giống con gái của anh.”
"Thật hay đùa vậy? Anh thực sự có con gái sao…” Lộ An Thuần nghiêng đầu hỏi: “Vậy anh chết rồi à?”
"Anh cũng không biết nữa." Ngụy Phong không biết liệu có phải mình đã thực sự biến thành hồn ma rồi không, hay tất cả… Chỉ là một giấc mơ.
"Nếu như anh thật sự là hồn ma, vậy anh… Có thể giết người không?”
Ngụy Phong nghiêng đầu nhìn cô bé, đôi mắt màu nâu hạt dẻ của cô bé ánh lên sự lạnh giá: “Có một hung thủ hại chết mẹ em, anh có thể giết ông ta giúp em được không?”
Ngụy Phong nhìn thấy bông hoa trắng nho nhỏ cài trên tay áo của cô bé đang run rẩy cánh hoa trong làn gió nhẹ, yếu ớt dễ tàn giống như cô bé vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...