Tình Yêu Của Chúng Ta

Trong thời kỳ mang thai, Lộ An Thuần sẽ quay vlog định kỳ ghi lại những khoảnh khắc tốt đẹp cho cục cưng tương lai, để con biết cả ba và mẹ đều rất chờ mong sự ra đời của bé.
 
Ngụy Phong cũng phát hiện ra Lộ An Thuần thật sự rất mong chờ đến khoảnh khắc mình lên chức mẹ, cực kỳ mong chờ là đằng khác.
 
Dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, anh bắt tay vào chuẩn bị giá đỡ ba chân và các loại thiết bị quay chụp, cũng học được các quay chụp và biên tập video...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cục cưng nhỏ bé à, con đã được mười chín tuần rồi đó nha."
 
Trước ống kính, người phụ nữ mặc chiếc váy trắng rộng thùng thình, tóc thắt đuôi sam phía sau tai, vẻ dịu dàng bao trùm khuôn mặt hiền lành điềm tĩnh của cô: "Mẹ rất mong chờ đến ngày được gặp con. Đây là lần đầu tiên mẹ làm mẹ nên nếu có chỗ nào mẹ chưa làm tốt thì con thông cảm cho mẹ nhiều chút nhé."
 
"Cục cưng à, con đã được hai mươi ba tuần rồi đó. Ba đặt tên cho con là Bé Thúi đấy. Con xem ba con đáng ghét không kìa."
 
"Còn hai tháng nữa là con có thể gặp ba mẹ rồi. Cả nhà chúng ta đều rất vui mừng chào đón con đến đây. Ông nội và cậu út cũng luôn ngóng trông con chào đời đấy."
 
"Mẹ cũng rất muốn được làm quen với con. Bé Thúi cố gắng lên nhé."
 
"Cục cưng à, còn chưa đến hai tuần nữa là con sẽ gia nhập đại gia đình ấm áp này rồi."
 
"Nói cho con nghe một tin tốt nhé. Ba con thi đậu tiến sĩ rồi, hơn nữa còn nhận được đề cử của giáo sư hướng dẫn sau đó thuận lợi vào làm ở vị trí đo lường tính toán của Cục Hàng không và Vũ trụ rồi đấy."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ba con giỏi quá đúng không? Tin rằng không bao lâu nữa ba con sẽ thực hiện được ước mơ của anh ấy thôi. Chúng ta cũng cùng nhau cố gắng vì ba con nhé."
 
Lúc này, ống kính máy quay phim di chuyển sang phía Ngụy Phong.
 
Anh mặc một chiếc áo ở nhà màu trắng sữa, đường nét khuôn mặt sắc bén cũng được ánh sáng ấm áp của căn phòng làm dịu đi.
 
Anh đang chuẩn bị đồ dùng sơ sinh cho em bé nhà mình.
 
Chỉ là có vẻ như người đàn ông này không quen lộ mặt trước ống kính lắm nên biểu cảm khuôn mặt hơi nghiêm túc quá...
 
"Con cũng sắp ra đời rồi nhưng ba vẫn muốn nói trước ở đây vài lời. Nếu con dám dày vò mẹ con thì ba sẽ không tha cho con đâu."
 
Anh còn chưa dứt lời, máy quay đã bị Lộ An Thuần lấy đi rồi. Cô cầm một món đồ chơi bằng vải lên đập về phía Ngụy Phong: "Ông ba hung dữ này, anh làm gì đấy? Không cho anh hung dữ với cục cưng nhỏ nhà ta. Anh thật sự rất quá đáng đấy nhé. Lỡ sau này Bé Thúi thấy được rồi cho rằng ba không thương mình thì làm sao bây giờ."
 
Khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Lộ An Thuần lại xuất hiện trong ống kính máy quay phim một lần nữa: "Bé Thúi à, tính nết ba con là vậy đó, chúng ta đừng so đo với ba con nhé."
 
Ngụy Phong ôm lấy Lộ An Thuần từ phía sau, tựa như anh có thể dính lên người cô dù là ở đâu bao giờ vậy. Anh hôn nhẹ lên tai cô một cái khiến cô bị ngứa cười khanh khách không ngừng.
 
"Tất nhiên là ba sẽ vĩnh viễn đặt mẹ ở vị trí đầu tiên rồi."
 
Lộ An Thuần cười đẩy anh ra rồi lại chĩa ống kính về phía Ngụy Nhiên đang ngồi trong phòng khách.
 
Ngụy Nhiên bây giờ đã trưởng thành thành một thanh niên cao một mét tám mươi bảy rồi, tay dài chân dài. Vì gia nhập đội bóng rổ nên da cậu cũng phơi nắng thành màu ngăm ngăm khỏe mạnh. Cả người tràn ngập mùi vị đàn ông.
 
Cậu đang ngồi trên thảm chơi trò chơi điện tử Switch, thấy ống kính của Lộ An Thuần chĩa về phía này thì vội vàng đặt máy chơi game trên tay xuống rồi vớ đại một cuốn sách chuyên ngành trong chiếc cặp sách đang vứt trên sô pha ra giả vờ đọc. Thậm chí cậu còn làm ra dáng vẻ suy tư, mày hơi nhíu lại nữa. Khỏi phải nói trông giả dối đến nhường nào.
 
Lộ An Thuần xoa xoa đầu cậu: "Em chơi game thì cứ chơi đi, giả vờ làm gì chứ?"
 
"Không, em phải trở thành một tấm gương tốt cho cháu ngoại." Ngụy Nhiên nghiêm túc chắc nịch nói với ống kính: "Bé Thúi à, từ trước đến nay cậu chưa từng chơi game bao giờ. Game là cái gì cơ? Cậu không biết, cậu chỉ thích học hành thôi. Mỗi lần học là cậu lại cảm thấy linh hồn mình như được thanh lọc, tâm trạng trở nên cực kỳ bình tĩnh. Học hành giúp cậu vui vẻ, học hành giúp cậu toả sáng từ trong ra ngoài. A, cậu rất thích học hành nên sau này Bé Thúi cũng phải học cho giỏi nha."
 
Lộ An Thuần vừa quay vừa cười, thật sự bị em trai chọc cho đau bụng mà.
 

"Em giả dối quá rồi đó. Mau nói mấy lời thật lòng với Bé Thúi đi."
 
Khuôn mặt đẹp trai xán lạn của Ngụy Nhiên chợt kề sát lại gần máy quay điện thoại rồi thấp giọng lầu bầu: "Bé Thúi, ba em chính xác là một con quỷ siêu cấp đáng ghét luôn đó. Chờ sau này em chào đời rồi chúng ta phải hợp tác đứng cùng chiến tuyến để phản đối anh ấy mới được!"
 
"Đồng ý không? Nào, đồng ý thì vỗ tay thề đi."
 
Dứt lời, Ngụy Nhiên thò tay ra sờ sờ cái bụng đã nhô lên của Lộ An Thuần: "Một lời đã định rồi nhé!"
 
"Cậu út quá đáng quá đi!" Lộ An Thuần đẩy cậu ra rồi nghiêm túc nói với ống kính: "Không được đối đầu với ba. Con mà làm vậy là mẹ giận đấy. Ba là người mà mẹ yêu nhất nên sau này Bé Thúi nhất định cũng phải nghe lời ba. Con không được chọc cho ba tức giận."
 
"Xem kìa xem kìa. Bé Thúi còn chưa ra đời mà chị đã thiên vị rồi."
 
Lộ An Thuần không quan tâm đến đồ quỷ này nữa mà lại chuyển ống kính về phía Ngụy Phong và Tạ Du đang nấu cơm trong bếp: "Nào, nhìn soái ca này một chút mà xem. Đây là ông nội của Bé Thúi đó nha. Ông nội Bé Thúi là ngôi sao cực kỳ nổi tiếng toàn quốc đấy!"
 
Tạ Du giơ hai ngón tay lên ra vẻ dễ thương với ống kính...
 
"Bé Thúi nhanh chào đời đi nào. Ông nội nóng ruột muốn dạy võ thuật cho cháu lắm rồi."
 
"Dù cháu là bé trai hay bé gái thì cũng đều phải biết một chút võ thuật mới được. Vừa cường thân kiện thể vừa có thể bảo vệ được bản thân, còn có thể bảo vệ mẹ cháu nữa."
 
...
 
Đến một buổi tối nào đó trong thời gian dự sinh, Lộ An Thuần tỉnh giấc từ trong cơn mơ. Cảm thấy có hàng loạt động tĩnh khác thường truyền ra từ bụng mình, cô vội vàng đánh thức người đàn ông nằm cạnh...
 
"Anh Phong, anh Phong, mau dậy đi."
 
Ngụy Phong vốn ngủ không sâu giấc nên nghe thấy giọng cô là lập tức bật dậy ngay: "Sao thế, em bị đau hả?"
 
"Không, không đau, nhưng mà..." Lộ An Thuần ôm lấy bụng mình, cảm nhận được từng cơn nhức mỏi dội lên từ phần eo: "Hình như tử cung bắt đầu co rút rồi. Em nghĩ... Hình như em sắp sinh thì phải?"
 
Trước khi ngày này đến, Lộ An Thuần đã chuẩn bị hết các việc cần chuẩn bị rồi, bao gồm cả lên mạng xem vlog do những bà mẹ khác quay lại. Thành ra cô rất nhạy cảm phát hiện ra lúc này có gì đó không đúng.
 
"Em đừng nên sốt ruột." Ngụy Phong đứng dậy thay quần áo rồi thấp giọng nói: "Hít thở sâu, thả lỏng, anh chở em đến bệnh viện ngay đây."
 
"Em không căng thẳng, chỉ là em... hơi căng thẳng một chút."
 
"Ngay cả lời nói mà em cũng không biết mình đang nói gì nữa rồi kìa."
 
"Thật... Thật sự không sao thật mà. Thật ra thì em chưa có cảm giác gì cả, không đau."
 
"Em thay quần áo đi, anh đưa em vào bệnh viện. Chúng ta không nên hốt hoảng, chớ vội vàng."
 
Thật ra thì Lộ An Thuần nghe ra được giọng của Ngụy Phong cũng đang run rẩy, chỉ là anh vẫn cố gắng hết sức giả vờ như mình rất bình tĩnh để trấn an tâm trạng của cô: "Em đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây."
 
"Ừ, em... Em không sợ." Lộ An Thuần mở tủ đầu giường ra cầm lấy cái máy quay rồi bật chế độ quay video lên, nhắm ngay vào Ngụy Phong đang luống cuống tay chân thay quần áo: "Bé Thúi xem ba con này. Không hổ là trụ cột nhà chúng ta."
 
Ngụy Phong thay quần áo xong lại kéo vali hành lý từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu bỏ quần áo của Lộ An Thuần và cục cưng nhỏ vào.
 
"Chắc chắn lại một lần nữa nhé." Anh nhìn về phía Lộ An Thuần đang quay video: "Bây giờ em không đau đúng không?"
 
"Vâng, không đau chút nào, còn chưa vỡ ối nữa. Chỉ là em cảm thấy hình như Bé Thúi sắp đòi ra rồi. Cũng có thể là cảm giác của em sai nên hay là chúng ta chờ thêm chút nữa xem sao? Lỡ em nhầm thì mất mặt lắm."
 
"Không đợi nữa." Ngụy Phong tiếp tục thu dọn vali: "Chúng ta sẽ tới bệnh viện ngay bây giờ."

 
"Vậy... Vậy em muốn tắm và gội đầu cái đã! Còn phải trang điểm nữa."
 
Phải biết là một khi tới bệnh viện rồi thì có thể mấy ngày liên tục cô sẽ không thể tắm gội gì được đấy.
 
"Anh giúp em." Ngụy Phong đỡ Lộ An Thuần dậy rồi dìu cô vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa gội đầu sạch sẽ rồi, anh lại dùng máy sấy sấy khô hết mái tóc ẩm ướt cho cô, để cô được sạch sẽ gọn gàng thoải mái mà đón chào thành viên mới của gia đình.
 
Lộ An Thuần còn muốn trang điểm nữa nhưng giờ cô đã căng thẳng đến nỗi ngay cả tay cầm chì kẻ mày cũng run rẩy. Thế là Ngụy Phong dứt khoát nhận lấy công việc này, cúi người chăm chú kẻ lông mày cho cô.
 
Lộ An Thuần cầm máy quay phim lên quay: "Bé Thúi à, con xem ba đang trang điểm cho mẹ này. Chờ thêm lát nữa là mẹ được gặp con rồi. Hy vọng sẽ không làm con thấy thất vọng."
 
"Được rồi, kẻ mỗi lông mày thôi là được."
 
"Còn phải bôi son nữa!"
 
Vậy là Ngụy Phong lại kiên nhẫn vặn son môi ra, nhẹ nhàng bôi một chút lên đôi môi mềm mại của vợ mình.
 
"Anh Phong, anh có mệt không? Lát nữa tới bệnh viện anh có thể nghỉ ngơi một chút."
 
"Không mệt."
 
"Ngày mai anh có bận gì không?"
 
"Không bận."
 
"Nếu anh bận thì cứ đi đi. Em không sao đâu."
 
"Không có nếu gì ở đây cả. Hôm nay là ngày quan trọng nhất cuộc đời anh. Không có bất cứ chuyện gì có thể so được với em cả."
 
Lộ An Thuần cười giơ tay lên ôm vai anh: "Anh ôm em xuống dưới đi. Em không muốn đi bộ."
 
Ngụy Phong dễ dàng ôm cô lên. Ngụy Nhiên cũng tinh thần phấn chấn vọt ra khỏi phòng: "Anh ơi cháu ngoại em sắp chào đời rồi phải không?"
 
"Ừ."
 
"Em đi lái xe!"
 
Ngụy Phong dứt khoát đưa cả chìa khóa xe và vali hành lý cho Ngụy Nhiên hết, để cậu đi đưa xuống xe trước, còn anh thì bế Lộ An Thuần đi xuống tầng sau.
 
Sau khi lên xe, Lộ An Thuần bật phần mềm máy ảnh trong điện thoại ra ghi lại quá trình chuyển dạ.
 
"Em có đau không?"
 
"Giờ hơi hơi đau rồi. Mỗi lần đau kéo dài tầm một phút. Em cảm thấy... vẫn còn khá tốt."
 
Ngụy Phong đỡ lấy đầu cô, để cô tựa vào vai mình: "Em ngủ một lát đi."
 
"Vâng."
 
Lộ An Thuần tựa đầu vào bả vai cứng rắn của người đàn ông, nhắm hai mắt lại. Một lúc sau, cô bỗng dưng giật mình tỉnh giấc rồi níu lấy tay áo Ngụy Phong: "Hình như... Em bị vỡ ối rồi."

 
Ngụy Phong giơ tay xuống sờ thử: "Ừ, vỡ rồi."
 
Ngụy Nhiên đang lái xe phía trước cũng hơi hoảng lên: "A! Vậy có phải là sắp sinh rồi không? Má, sắp tới bệnh viện rồi đây. Em... Em... Em tăng tốc đây!"
 
"Đừng sốt ruột." Trước đây Ngụy Phong đã từng tham gia khoá học rồi nên biết vỡ nước ối không đồng nghĩa với việc sẽ sinh ngay. Anh thấp giọng dặn dò Ngụy Nhiên: "Nhóc lo lái xe đi, phải giữ bình tĩnh, không được hốt hoảng."
 
"À, vâng!"
 
Giờ phút này Ngụy Nhiên mới thật sự nhận ra tại sao chị gái mình lại dựa dẫm vào Ngụy Phong như vậy.
 
Người đàn ông này đúng là có một năng lực làm người ta yên tâm. Dù gặp phải chuyện gì thì anh cũng vĩnh viễn có thể bày ra dáng vẻ gặp nguy không sợ hãi, truyền sức mạnh sang cho người xung quanh.
 
Có lẽ bây giờ... Anh mới là người hốt hoảng nhất nhỉ?
 
Cuối cùng cũng tới bệnh viện. Ngụy Phong bế Lộ An Thuần tới khoa sản. Điều dưỡng đẩy xe lăn ra để Lộ An Thuần ngồi lên đi vào phòng sinh.
 
Tần suất tử cung co thắt tăng nhanh, cứ năm phút lại có một lần, thời gian mỗi lần cũng càng ngày càng dài hơn. Lộ An Thuần hít một hơi thật sâu, tay siết chặt lấy ga trải giường màu trắng: "Hơi, hơi đau rồi ạ. Anh Phong đâu rồi? Tôi muốn có chồng tôi ở bên."
 
Ngụy Phong đang xuống phía dưới làm thủ tục nhập viện. Sau khi ký xong hết giấy tờ, điều đầu tiên anh làm là vọt vào phòng sinh.
 
Lộ An Thuần giang hai tay ra. Anh lập tức trao cho cô một cái ôm rồi dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, em đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây."
 
"Ngụy Nhiên."
 
"Em đây chị."
 
"Nhiệm, nhiệm vụ quay video giao lại cho em." Cô trịnh trọng đặt cái máy quay vào tay Ngụy Nhiên rồi dặn: "Quay cho rõ nhé, phải tìm góc độ tốt mà quay, không được quay chị trông quá mập, cũng không được quay quá xấu xí."
 
"Này..." Ngụy Nhiên nhận lấy máy quay: "Chị, trông chị bình tĩnh quá. Em sợ gần chết rồi."
 
Bỗng nhiên cơn co thắt tử cung của Lộ An Thuần lại ập tới. Lần này càng kịch liệt và đau đớn hơn mấy lần trước khiến trán cô rịn ra một lớp mồ hồi.
 
Theo như bình thường thì không nhanh đến vậy. Có người đến bệnh viện cả mười mấy tiếng nhưng vẫn chưa mở được chút nào, còn phải xuống đất đi đi lại lại trong tình trạng tử cung đang co thắt nữa mới mở được một chút. Thế mà Lộ An Thuần vừa đến bệnh viện một cái đã mở rồi.
 
Ngụy Phong khẽ vuốt ve bụng cô: "Bé Thúi ơi trước kia ba rất hung dữ với con nhưng lần này ba không nạt nộ con nữa. Con ngoan một chút, không nên làm khổ mẹ, nhanh đi ra ngoài chút nhé."
 
Trời từ từ hửng sáng, cơn co thắt của Lộ An Thuần càng ngày càng nghiêm trọng. Ngụy Phong siết thật chặt tay cô. Anh có thể cảm thận được lòng bàn tay cô đang đầy mồ hôi: "Em cảm thấy sao rồi?"
 
Lộ An Thuần mồ hôi đầm đìa, hàm răng nghiến chặt, chỉ kêu lên hai chữ...
 
"Thoải mái!
 
Ngụy Phong: "..."
 
"Vợ, em thật dũng cảm."
 
Cuối cùng cũng mở được hai ngón tay. Bác sĩ và điều dưỡng đi vào tiêm thuốc giảm đau cho Lộ An Thuần. Cơn đau co thắt nhanh chóng giảm đi. Bác sĩ bảo bây giờ cô có thể ngủ một giấc ngắn.
 
Ngụy Phong ở lại bên cạnh để cô dựa vào vai anh nghỉ ngơi. Lộ An Thuần rúc vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, dùng chất giọng mềm mại hỏi nhỏ: "Tiêm thuốc giảm đau rồi là sẽ không bị đau nữa phải không anh?"
 
"Ừ, không đau nữa. Vợ anh dũng cảm quá."
 
Lộ An Thuần tựa vào vai Ngụy Phong ngủ một hồi. Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã mở được năm ngón rồi, có thể lên bàn sinh ngay.
 
Bác sĩ bảo Ngụy Phong đi ra ngoài nhưng Lộ An Thuần lại cầm chặt tay anh: "Ở lại với em."
 
Thế là Ngụy Phong ở lại còn Ngụy Nhiên thì bị đuổi ra khỏi phòng sinh, chỉ biết lo lắng đứng ở cửa nhìn.
 
"Bây giờ em cảm thấy thế nào?" Ngụy Phong lau mồ hôi cho Lộ An Thuần.
 
"Trước kia mỗi lần nghĩ đến khoảnh khắc sinh con là em lại sợ. Nhưng mà giờ đến lúc sinh thật rồi em lại không sợ đến vậy nữa. Em rất mong chờ sự ra đời của Bé Thúi."

 
Ngụy Phong nâng tay cô lên đặt bên môi hôn một cái: "An Thuần, em là một người mẹ tốt."
 
Mặc dù mệt mỏi nhưng Lộ An Thuần vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ với anh: "Sau này em và Bé Thúi sẽ cùng nhau yêu thương anh. Anh phải đối xử với em tốt một chút đó."
 
"Tất nhiên rồi."
 
Dưới sự trợ giúp của bác sĩ đỡ đẻ, Lộ An Thuần hít một hơi thật sâu rồi dùng sức rặn hết lần này đến lần khác. Mãi cho đến khi Bé Thúi khóc oe oe tuột ra ngoài.
 
Cô thật sự rất cừ, còn chưa đến năm tiếng đồng hồ đã sinh xong rồi. Trừ trận đau co thắt tử cung bất ngờ bắt đầu từ một tiếng trước thì cô gần như không phải chịu đau đớn gì, cũng không cần phải rạch tầng sinh môn. Tất cả mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.
 
Cuối cùng thì trái tim của Ngụy Phong cũng rơi về chỗ cũ.
 
Lộ An Thuần sinh được một bé trai, đặt tên là Bé Thúi cũng coi như là cùng bổ sung cho nhau càng tốt hơn. Cô kiệt sức ôm cục cưng nhỏ, kích động đến nỗi gần như nghẹn ngào: "Ngụy Phong, anh nhìn con chúng ta này. Anh xem mặt Bé Thúi có giống anh không? Thằng bé đáng yêu quá đi mất. Em thích quá."
 
Ngụy Phong bế em bé nhìn một hồi rồi phun ra một câu đánh giá: "Nhăn như khỉ vậy."
 
"Bởi vì bé vừa mới chào đời đấy." Điều dưỡng giải thích: "Sau này bé sẽ nảy nở dần rồi đẹp lên."
 
Ngụy Phong đặt con xuống bên cạnh Lộ An Thuần rồi cúi người hôn lên trán cô một cái: "Em vất vả rồi vợ à, nghỉ ngơi một lúc đi."
 
"Vâng."
 
Bây giờ Lộ An Thuần có muốn cũng không buồn ngủ chút nào. Cô thò ngón tay ra trêu chọc cục cưng nhỏ. Ngụy Nhiên cũng chạy theo vào: "Cháu ngoại nhỏ của em! A a a, cuối cùng cậu cháu chúng ta cũng được gặp nhau. Chị vất vả rồi!"
 
"Nói nhỏ nhỏ chút thôi. Vất vả lắm thằng bé mới nín khóc đấy."
 
Ngụy Nhiên yêu thích không buông tay bế em bé lên chơi đùa một lúc lâu: "Cháu ngoại nhỏ giống em."
 
"Đúng vậy đúng vậy, người ta hay nói cháu ngoại trai giống cậu mà."
 
"Anh trai đi ra ngoài rồi ạ"
 
"Ừ, chị bảo anh ấy đi mua trà sữa cho chị."
 
Ngụy Nhiên sáp lại gần Lộ An Thuần rồi nhỏ giọng nói: "Vừa rồi em thấy anh ấy khóc bên ngoài đấy."
 
"Hả?"
 
"Thật đó. Rất nhiều người nhìn thấy anh ấy vừa dùng tay áo lau nước mắt vừa đi ra ngoài."
 
Trái tim của Lộ An Thuần bị lời nói này bóp nghẹt.
 
Người đàn ông suốt cả quá trình luôn bình tĩnh an ủi cô để cô không sợ hãi, chỉ huy Ngụy Nhiên làm này làm kia, bình tĩnh trầm ổn... Vậy mà lại lén lút đi ra ngoài rơi nước mắt.
 
Đến lúc Ngụy Phong trở về, Lộ An Thuần nhìn thấy đúng là khoé mắt anh còn hơi đỏ thật.
 
"Anh chỉ gọi năm mươi phần trăm đường thôi. Em nếm thử chút xem." Ngụy Phong đưa ống hút trà sữa đến bên miệng Lộ An Thuần: "Nếu không đủ ngọt thì anh còn mua cả phần một trăm phần trăm đường nữa."
 
Đầu lưỡi Lộ An Thuần dính đầy mùi thơm ngọt ngào. Cô giơ tay lên sờ mí mắt mỏng manh của Ngụy Phong rồi cười nói: "Chồng ơi, thật sự không có chuyện gì cả. Em không đau."
 
"Anh biết mà. Em rất dũng cảm." Ngụy Phong cầm tay cô đưa lên bên môi hôn một cái. Lần đầu tiên trong đời anh tỏ ra mình yếu kém hơn cô: "Anh không dũng cảm bằng em."
 
"Ba mau nghĩ tên cho cục cưng nhỏ đi nào." Lộ An Thuần đặt cục cưng nhỏ vào vòng tay Ngụy Phong.
 
Ngụy Phong bế sinh mạng yếu ớt trong lòng, trầm ngâm trong chốc lát...
 
"Nguỵ Hựu An."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận