Tình Yêu Của Chúng Ta

Đêm đến, Lộ An Thuần đứng tựa vào cửa phòng tắm, ngắm nghía bóng lưng cao gầy của Ngụy Phong đầy hứng thú.
 
Làn da của anh vẫn y nguyên tông màu trắng lạnh như thuở thiếu thời, đường cong cơ bắp gợi cảm, mông mẩy quyến rũ, dáng người chẳng thua gì người mẫu nam.
 
Lộ An Thuần lấy điện thoại rồi chụp ảnh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngụy Phong không nói gì quay đầu đi: “Em đang chơi trò biến thái gì vậy?”
 
Cô hứng thú nhìn bức ảnh ướt át trong điện thoại, nhoẻn miệng cười: “Không ngờ chồng em lại tốt số thế này, là đứa trẻ mồ côi ba từ trong bụng mẹ của gia đình giàu sang quyền quý.”
 
Ngụy Phong vặn mở vòi sen, xả sạch bọt trên đầu rồi thờ ơ hỏi ngược lại: “Em cảm thấy đây là chuyện tốt ư?”
 
“Đó là Tạ Du đấy, em đã xem phim của ông ấy từ nhỏ đến lớn, ông ấy là siêu sao, là thần tượng một thời đấy, anh đừng nói là anh chưa từng coi phim của ông ấy nhé.”
 
“Anh xem rồi.” Ngụy Phong từ từ nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước ấm áp giội vào mặt mình: “Nhưng ông ấy không phải Thang Duy.”
 
“...”
 
Thật ra Ngụy Phong không quan tâm lắm tới việc gia đình đã sinh ra anh bất ngờ tìm tới này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thứ nhất chuyện này không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện giờ và kế hoạch trong tương lai của anh, thứ hai anh không hề tò mò về ba mẹ đã sinh ra mình.
 
Anh không quan tâm tại sao trước kia họ đã bỏ rơi mình cũng không quan tâm họ có nỗi khổ riêng hay không…
 
Cho nên từ đầu đến cuối, cảm giác của Ngụy Phong đối với việc này là…
 
Vô cảm.
 
Lộ An Thuần có thể hiểu tâm trạng của anh.
 
Anh trưởng thành trước tuổi so với những đứa trẻ bình thường, sau đó gặp nhiều trắc trở khiến anh thành thục, chững chạc hơn so với tuổi tác thực tế.
 
Bất kể ba ruột của anh là siêu sao hay người bình thường, gia đình ruột thịt của anh là nhà giàu nứt đố đổ vách hay nghèo rớt mồng tơi.
 
Anh đều chẳng quan tâm lắm.
 
Cô gái trước mặt… Và em trai của cô mới là những người anh yêu nhất trên đời này.
 
Lộ An Thuần không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, cô khoanh tay rồi tựa đầu vào cửa, ngắm cả quá trình tắm gội của anh.
 
Bàn tay ướt sũng của Ngụy Phong tắt vòi sen, giật khăn tắm ở trên giá xuống rồi lau người, quay đầu hỏi ý kiến của cô: “Em muốn anh mặc gì không hay cứ để thế này?”
 

Lộ An Thuần nín cười trả lời: “Tùy anh thôi.”
 
Ngụy Phong vẫn lấy chiếc quần đen rộng thùng thình mặc vào: “Thế anh vẫn nên văn minh một chút.”
 
Anh vừa bước ra, Lộ An Thuần đã giang tay chào đón anh: “Chồng ơi, ôm một cái nào.”
 
Ngụy Phong bế cô lên như bế con gái. Hai chân của cô gái nhỏ quấn quanh vòng eo mạnh mẽ của anh, ôm thật chặt lấy cổ Ngụy Phong rồi vùi mặt vào nơi đó, hít lấy hít để mùi thơm sữa tắm thanh mát trên cơ thể anh.
 
Thật ra Lộ An Thuần thích được anh ôm hơn là hôn nữa kìa, thích cảm giác thỏa mãn dạt dào mà anh mang đến cho cô.
 
Ngụy Phong cọ mũi vào bờ môi căng mọng của cô: “An Thuần.”
 
“Dạ?”
 
“Tối nay anh muốn chơi chết em.”
 
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào anh rồi cười không ngừng, má lúm đồng tiền bé xinh xuất hiện ở khóe môi: “Được.”
 
Cô ôm lấy mặt anh rồi đặt nụ hôn lên đôi môi mềm mại ấy, hương bạc hà thanh mát, ngọt ngào của kem đánh răng vẫn còn thoang thoảng trong miệng anh.
 
Ngụy Phong nhẹ nhàng đặt cô lên đệm mềm bên song cửa sổ, dịu dàng hôn cô như đang nhấm nháp món ngon, cởi mớ dây buộc rắc rối trên chiếc váy ngủ của cô.
 
Lộ An Thuần vuốt ve xương quai hàm cứng rắn của anh rồi hỏi: “Anh đã gặp mặt ông ấy mấy lần rồi?”
 
“Ba bốn lần gì đó, ông ấy nhắn cho anh rất nhiều tin nhưng anh không trả lời.” Ngụy Phong vừa cởi khóa kéo sau lưng cô vừa giải thích với cô: “Ông ấy cho rằng anh đang trách ông ấy nhưng thật ra không có, anh chỉ đơn giản không biết nói gì, anh cũng không thích liên lạc với người xa lạ.”
 
Mặt Lộ An Thuần hơi ửng hồng, đáp lại nụ hôn của anh rồi hỏi: “Anh cho em xem tin nhắn được không?”
 
“Em có thể tập trung hơn được không, để anh ăn xong đã.”
 
"Lát nữa em sẽ cho anh."
 
Ngụy Phong nghe vậy bèn đi đến cạnh giường đi lấy điện thoại rồi quay lại ngồi tại bên cạnh cô, nhìn cô đầy hứng thú: “Nói lời giữ lời.”
 
“Tất nhiên rồi.”
 
Lộ An Thuần mở wechat của anh ra, ấn vào tin nhắn mà Tạ Du gửi cho anh.
 
Thái độ của ông ấy rất chân thành…
 
“Con trai, hy vọng con đồng ý cho ba gọi con như vậy.”
 
“Ba biết con chịu rất nhiều đau khổ, ba cũng biết chắc chắn con oán hận ba.”
 

“Thật ra sau rất nhiều năm, ba mới biết đến sự tồn tại của con nhưng lúc đó sự nghiệp của ba đang đến thời điểm quan trọng, mong con tha thứ cho ba vì không dám nhận con trở về.”
 
“Ba biết dù ba lấy lý do gì thì con cũng cho rằng ba chỉ đang mượn cớ, ba không giải thích cho sai lầm của mình cũng không mong sự tha thứ của con. Bây giờ ba chỉ muốn bù đắp cho con, không biết con có cho ba cơ hội để ba bù đắp những gì ba nợ con trong ngần ấy năm qua.”
 

 
Ông ấy gửi cho Ngụy Phong rất nhiều tin nhắn, đều cầu xin anh hãy hiểu cho mình.
 
Cuối cùng Ngụy Phong trả lời bằng meme [luồn tay vào tay áo] khiến Lộ An Thuần phì cười.
 
“Một là anh không trả lời, hai là trả lời cho đàng hoàng chứ anh chỉ gửi một cái meme thì sao vua màn ảnh hiểu được.”
 
Ngụy Phong nhận lấy điện thoại rồi sẵn tiễn ném lên giường: “Nói gì bây giờ? Anh không quen ông ấy, ông ấy gửi nhiều tin nhắn như vậy mà anh không trả lời thì không lịch sự cho lắm nên chỉ đành dùng meme đối phó thôi.”
 
“Vậy… Sau khi xem những tin nhắn này, anh có cảm giác gì không?”
 
“Không có cảm giác gì cả.”
 
“Anh… Hận ông ấy không?”
 
“Không có gì phải hận. Tất cả những gì thuộc về anh bao gồm số phận, sự nghiệp và người phụ nữ của anh… Đều do chính tay anh giành lấy nên giờ anh không hận ông ấy.” Ngụy Phong ngồi bên cạnh cô, đạt hai tay lên đầu gối, ánh mắt lạnh lẽo như sương: “Là ông ấy cần anh.”
 
Lộ An Thuần nắm tay của anh rồi đưa lên môi hôn nhẹ: “Đúng vậy, anh Phong, anh không cần bất cứ kẻ nào cả, em sẽ khiến anh trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
 
Ngụy Phong nhìn cô trìu mến: “Cho anh làm nhé.”
 
Cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Được.”
 

 
Cũng trong đêm đó, cả hai quấn quýt lấy nhau suốt đêm, cho đến rạng sáng hôm sau mới mệt rã rời ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
 
Hai người đánh một giấc đến tận đêm hôm sau.
 
Ngụy Nhiên trở về nhà với món thịt kho thơm lừng sau kỳ nghỉ hè bên ngoài. Ngụy Phong lười biếng bước ra khỏi phòng, cổ áo ngủ hơi mở ra, nhận lấy thức ăn trong tay cậu bé một cách tự nhiên, sau đó bày ra bàn, đói đến mức bụng sắp dán vào lưng. 
 
Lộ An Thuần ngửi thấy mùi thịt kho và cơm thơm nức mũi bèn chạy xồng xộc đến mà chỉ kịp mang một chiếc dép lên, để trần bên chân còn lại rồi giành lấy đũa trong tay Ngụy Phong.
 
Cô gần như đã sử dụng hết sức lực toàn thân nên cần phải bổ sung thể lực.
 
Hai người thưởng thức cơm với thịt kho say sưa ngon lành, Ngụy Nhiên ngồi trên chiếc ghế chân cao kế bên, cứ nhìn hết lần này đến lần khác…

 
“Em vẫn chưa trưởng thành đâu đấy, hai người… Đừng có mà quá đáng.”
 
Ngụy Phong hờ hững nhìn cậu bé: “Thật ra nhóc có thể dọn ra ngoài.”
 
“Chị, chị xem anh ấy quá đáng thế nào kìa!”
 
Lộ An Thuần gắp một miếng cánh gà kho cho cậu bé: “Em muốn ra ngoài ở ư? Chị có thể tìm phòng cho em, không cần bận tâm tới tiền thuê phòng.”
 
Ngụy Nhiên nghe chị mình cũng nói thế nằm ra trên sofa rồi vỗ xuống ghế ăn vạ: “Em không chịu! Em chỉ muốn ở nhà! Dù lên đại học em cũng không muốn ở nội trú, em muốn về nhà mỗi ngày.”
 
Lộ An Thuần nhún vai hỏi Ngụy Phong: “Thế có bất tiện quá không?”
 
Ngụy Phong quả quyết trả lời: “Có.”
 
Ngụy Nhiên lên án hai người mãi không thôi: “Ngôi nhà to đùng như vậy mà không có chỗ cho em sao! Hai người đừng có quá đáng.”
 
Ngụy Phong thờ ơ trả lời: “Nhóc vẫn chưa trưởng thành nhưng ngày nào cũng chứng kiến cảnh này của anh và chị nhóc thì sẽ ốm mất, tin anh đi, cho nhóc dọn ra ngoài là vì muốn tốt cho nhóc.”
 
“...”
 
Thật sự không cần một chút thể diện nào cả!
 
Ngụy Nhiên ăn vạ trên sofa, nói chắc nịch: “Ông không đi đâu!”
 

 
Ngụy Phong vẫn luôn thờ ơ trước thái độ thân thiết của ba ruột Tạ Du, thi thoảng mới trả lời tin nhắn của ông ấy. Tạ Du hẹn anh dùng bữa thì anh từ chối, hẹn anh quay về Hồng Kông gặp người thân thì anh lại lấy cớ “sợ giao tiếp xã hội” đề từ chối nốt.
 
Tạ Du cực kỳ âu sầu, không biết nên làm gì mới rút ngắn khoảng cách xa lánh giữa mình và con ruột.
 
Sau đó ông ấy biết được vợ và em trai của Ngụy Phong đều ở Bắc Kinh.
 
Ngụy Phong không phải người không có điểm yếu, hai người này chính là điểm yếu của anh. Vì lẽ đó Tạ Du quyết định xuống tay từ con dâu và em trai của cô để tấn công anh con trai vẫn luôn thờ ơ với mình.
 
Vua màn ảnh vừa ra tay đúng là chơi lớn.
 
Tạ Du biết Lộ An Thuần là một họa sĩ, thế là bèn chi một khoản tiền khổng lồ mua lại phòng trưng bày nghệ thuật lớn nhất Bắc Kinh tặng cho cô. Sau đó ông ấy sử dụng mối quan hệ và tiền của mình tổ chức một buổi triển lãm tranh vô cùng đồ sộ, còn mời rất nhiều nghệ thuật gia nổi tiếng trong và ngoài nước tham dự cuộc triển lãm, trong đó bao gồm những bậc thầy về tranh sơn dầu mà cô cực kỳ ngưỡng mộ và coi như thầy mình.
 
Lộ An Thuần ân cần học hỏi từ họ và nhận được rất nhiều lời khuyên, lời dạy dỗ bổ ích của họ. 
 
Vua màn ảnh Tạ Du biết nhiều hiểu rộng nên hai người thường xuyên thảo luận về nghệ thuật hoặc những tin ngoài lề của giới giải trí.
 
Ông ấy và Ngụy Phong rất giống nhau, trông có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra dí dỏm một cách khó hiểu, thế nên Lộ An Thuần nói chuyện với ông ấy rất vui.
 
Lấy lòng mấy nhóc con dễ dàng hơn nhiều. Ông ấy đích thân dẫn cậu xem bóng, cưỡi ngựa, ngoài ra còn chơi game cùng cậu, dẫn cậu xem buổi hòa nhạc của nghệ sĩ mà cậu yêu thích… Chưa được bao lâu đã tóm được trái tim Ngụy Nhiên.
 
Những ngày sau đó, nhờ vợ và em trai thi thoảng nhắc tới Tạ Du trong những cuộc trò chuyện thường ngày nên Ngụy Phong đần dần quen thuộc với người ba này, không còn bài xích với ông ấy nữa.
 
Cuối tuần, cả gia đình cùng đến ngoại thành cắm trại. Tạ Du và Ngụy Phong ngồi câu cá trên bãi cỏ xanh mướt, ông ấy kể về mẹ của anh cho anh nghe.

 
Mẹ của anh sinh anh chưa được bao lâu thì đã lâm bệnh qua đời, nên Ngụy Phong được đưa với cô nhi viện từ khi còn rất nhỏ, lúc ấy Tạ Du không biết đến sự tồn tại của con.
 
Ông ấy cho Ngụy Phong xem bức ảnh của mẹ. Trong ảnh là một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, mặt mày dịu dàng, cười rực rỡ như hoa. Bà ấy và Tạ Du biết nhau từ khi còn rất trẻ, hai người là bạn thời đại học và cũng là mối tình đầu của ông ấy nhưng sau đó hai người không thể tiến tới vì lý do sự nghiệp. Lúc chia tay nhau, Tạ Du không biết bà ấy đã mang thai con của mình, nếu biết, ông ấy sẽ tuyệt đối không đồng ý chia tay dù bất cứ lý do gì.
 
Ông ấy nói rất chân thành, không hề giấu giếm hay nói quá lời. Đã nhiều năm trôi qua, cảm giác day dứt chất đầy trong lòng ông ấy đã biến thành vết thương và hối hận không thể hàn gắn. Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của ông ấy đó là hy vọng Ngụy Phong đón nhận sự bù đắp của mình.
 
Ngụy Phong nhìn bức ảnh của cô thiếu nữ, trái tim cứng rắn dần hóa mềm.
 
Anh đưa bức ảnh cho Tạ Du, anh nói không cần nhắc lại những chuyện đã qua cũng không cần phải nói xin lỗi này kia với anh nữa.
 
Nếu vài năm trước, có lẽ anh sẽ đón nhận sự trợ giúp của Tạ Du mà không hề do dự, bởi vì lúc đó anh giãy dụa đau đớn trong bùn lầy, muốn nhưng không có được, cô gái anh yêu nhất cũng bị vây khốn dưới móng vuốt của ác ma.
 
Đó là khoảng thời gian đấu tranh đau đớn nhất trong thuở thiếu thời của anh.
 
Ba không ở bên cạnh anh, anh chỉ dựa vào sức mình từng bước kéo cô gái mình yếu ra khỏi vực sâu của bùn lầy.
 
Bây giờ anh rất hạnh phúc và thỏa mãn, không cần Tạ Du bù đắp bất cứ thứ gì nữa.
 
Anh đã có được những gì mình muốn.
 
Tạ Du nặng nề thở dài một hơi, không ép anh nữa.
 
Ngụy Phong đứng dậy đi đến bãi cỏ, bày khăn ăn dã ngoại giúp Lộ An Thuần.
 
Dưới bầu trời trong xanh, mây trắng lơ lửng, anh nửa quỳ bên cạnh cô gái, trải khăn ăn dã ngoại in hoa lên bãi cỏ xanh biếc, sau đó bày đồ ăn vặt và kẹo dẻo từ trong giỏ tre ra ngoài, đợi Lộ An Thuần chụp ảnh.
 
Cô gái cần gậy selfie, ấn chụp lại cảnh vật xinh đẹp xung quanh.
 
Ngụy Nhiên chạy đến nằm ngang trước mặt hai người, cậu bé nằm nghiêng trên khăn ăn dã ngoại, miễn cưỡng lọt vào ống kính.
 
Lộ An Thuần ôm lấy Ngụy Nhiên từ phía sau, sau đó nghiêng đầu nói gì đó bên tai Ngụy Phong. Anh nghe vậy bèn xoay người rồi gọi Tạ Du bên bờ sông.
 
“Ba, đến đây chụp ảnh với chúng con đi.”
 
Xưng hô tự nhiên như vậy khiến hai mắt Tạ Du khẽ nóng lên.
 
Ông ấy nhìn gia đình ba người hạnh phúc dưới dưới bầu trời trong vắt, dần dần hiểu được Ngụy Phong.
 
Chàng trai đó đã tự xé toạc bầu trời mù mịt để bình minh ló dạng xua tan màn đêm u tối…
 
Anh phá vỡ số phận của mình, đạt được niềm hạnh phúc nhất trên đời, đã cực kỳ thỏa mãn. Sự xuất hiện của ông ấy không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
 
Tạ Du đi đến, Lộ An Thuần bảo ông ngồi cạnh Ngụy Phong. Ngụy Phong khoác lên vai ông ấy vô cùng tự nhiên, hòa thuận giống như hai ba con đã ở bên nhau nhiều năm.
 
Một bàn tay khác của anh nắm chặt tay Lộ An Thuần, còn cô thì ôm lấy Ngụy Nhiên từ phía sau.
 
Bức ảnh vừa chụp đã lưu lại khoảnh khắc hạnh phúc này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận