Tình Yêu Của Chúng Ta

Ngụy Phong nói được thì làm được, cả đêm nay anh không chợp mắt nghỉ ngơi một lúc nào.
 
Lộ An Thuần không biết người đàn ông này lấy đâu ra nhiều năng lượng dùng mãi không hết như vậy, anh cứ rong ruổi trên người cô như thể vô cùng hứng thú với cơ thể cô vậy, những tư thế khác nhau liên tục được anh thực hiện. Nửa đường, anh ôm cô vào lòng rồi ngủ thiếp đi, sau đó anh vẫn chưa thỏa mãn nên lúc tỉnh lại lại bắt đầu khoảng thời gian dài “Tìm tòi nghiên cứu” trên cơ thể cô. 
 
Lộ An Thuần đã buồn ngủ không chịu nổi nữa, có nhiều lần cô ôm gối đầu định trốn nhưng lại bị anh ngăn lại ôm về chỗ cũ, mạnh mẽ kéo cô vào trong chăn. Cuối cùng cô cũng không thể trốn được nữa, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm, còn mình nhắm mắt đi ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nằm mơ, trong giấc mơ đều là hình bóng anh.
 
Lúc trời sắp sáng, cái tên này cuối cùng cũng chịu nằm yên, anh ôm cô từ sau lưng rồi chìm vào giấc ngủ, cánh tay vòng ra trước ngực cô ôm chặt Lộ An Thuần vào lòng, dùng tư thế thể hiện sự giam giữ tuyệt đối giữ cô bên mình.
 
Lộ An Thuần yếu đuối dựa vào ngực anh, gối đầu lên cánh tay Ngụy Phong, chìm trong cảm xúc mệt mỏi rã rời nhưng cũng vô cùng hạnh phúc nhắm mắt đi ngủ.
 
Giấc ngủ này kéo dài đến chiều tối họ mới tỉnh lại.
 
Mãi đến chiều, Ngụy Nhiên đứng ngoài cửa liên tục gõ cửa phòng Lộ An Thuần: “Anh! Chị, sắp muộn giờ lên máy bay rồi, anh chị mau dậy đi!”
 
Lúc này hai người họ mới uể oải thức dậy, Lộ An Thuần lên tiếng trả lời Ngụy Nhiên, cô đang định đứng dậy nhưng lại bị cánh tay nóng bỏng của người đàn ông giữ lại, anh lưu luyến ôm cô vào lòng: “Em đối xử với Ngụy Nhiên còn tốt hơn với anh.”
 
Giọng điệu anh thoang thoảng mùi giấm chua đầy sự ghen tị.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần nằm gối đầu lên lồng ngực săn chắc của anh, ngước mắt lên nhìn hàm dưới và hầu kết sắc sảo quyến rũ của người đàn ông này: “Anh lại đi ghen tị với em trai mình, anh còn là trẻ con nữa sao?”
 
Ngụy Phong ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hôn cô, cắn xé đôi môi cô.
 
Hai người âu yếm hôn nhau một lúc, Lộ An Thuần vùi đầu vào hõm cổ Ngụy Phong, tham lam liếm mút hương vị anh.
 
Cô cực kỳ không nỡ rời xa Ngụy Phong, cô … Cô ỷ lại và lưu luyến người đàn ông bên cạnh mình hơn những gì cô tưởng.
 
Lộ An Thuần hôn lên cổ, lên hầu kết của anh với tất cả tình cảm nồng nàn của mình. Chỗ hầu kết chính là chỗ nhạy cảm nhất trên người anh, Ngụy Phong nhắm mắt hưởng thụ những nụ hôn này hồi lâu, cảm nhận được tình yêu cô dành cho mình. Để đáp lại tình cảm đó của cô, Ngụy Phong lại chui vào chăn…
 
Lộ An Thuần thấy anh đột nhiên làm thế thì chợt kêu lên đầy sợ hãi nhưng lại bị anh dùng tay bịt miệng lại.
 
Ở người cửa, Ngụy Nhiên vẫn liên tục gõ cửa gọi hai người họ: “Nhanh lên đi! Nếu chúng ta bỏ lỡ chuyến bay này thì sẽ phải mua vé thêm lần nữa đấy, anh có đủ tiền để mua không, bây giờ anh là nhân viên thất nghiệp đấy! Dậy đi, dậy đi, mau dậy đi nào!”
 
Lộ An Thuần thở dốc, nghiêng đầu về phía cánh cửa run giọng nói: “Ngụy Nhiên, không được làm ồn.”
 
Nghe thấy giọng chị mình, Ngụy Nhiên lập tức vô cùng ngoan ngoãn nghe lời cô ngậm miệng lại không nói nữa.
 

 
Hai tiếng sau, Lộ An Thuần ngồi bên bàn trong nhà hàng trên đảo, chọn mua vé máy bay cho Ngụy Phong lần nữa, cô định mua vé khoang hạng nhất của chuyến bay đêm nay.
 

Ngụy Nhiên mang hết đồ ăn “Ba bữa sáng trưa chiều tối” để lên bàn, cậu nhìn sang Ngụy Phong, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
 
Lúc này Ngụy Phong đã được thỏa mãn nên hoàn toàn không thèm chấp thằng nhóc này làm gì. Anh chỉ im lặng ăn cơm, bổ sung thể lực.
 
Lúc ba người họ đến sân bay là đã tám giờ tối, khi Ngụy Phong đi vào bộ phận kiểm tra an ninh, vốn dĩ Lộ An Thuần không muốn khóc nhưng nhìn thấy cửa vào bộ phận kiểm tra an ninh, cô vẫn không thể kìm nén nỗi lòng mình mà rơi nước mắt.
 
Giờ phút này, cô cũng giống như bao cô gái đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, cô ôm lấy cánh tay của bạn trai mình, không nỡ để anh đi.
 
Cô vừa khóc, Ngụy Phong ngay lập tức trở nên vô cùng dịu dàng. Anh hết ôm lại hôn cô, nhỏ nhẹ an ủi bên tai cô, hai người cứ lưu luyến không nỡ xa người kia như vậy thành ra anh lại suýt nữa trễ chuyến bay.
 
Đến tận giờ phút này, Ngụy Nhiên mới thật sự nhận ra một điều, đó là bình thường chị cậu ngoài miệng thì nói Ngụy Phong rất đáng ghét nhưng thật ra chị ấy rất yêu anh ấy. Tình yêu chị ấy dành cho Ngụy Phong thậm chí còn lớn hơn cả bất cứ ai chị ấy yêu trên thế giới này, cũng hơn cả chính bản thân chị ấy.
 

 
Còn ba tháng nữa là kỳ thi đại học cuối cùng diễn ra, Ngụy Nhiên bắt đầu chạy nước rút ôn tập mọi thứ.
 
Buổi sáng Lộ An Thuần đến trung tâm nghệ thuật làm giáo viên hội họa bán thời gian, buổi chiều lại một mình ngồi trong phòng vẽ vẽ tranh. Ngụy Phong đã thuê một người giúp việc đến chăm sóc hai chị em không biết nấu ăn này mỗi ngày, đảm bảo hai chị em không phải lúc nào cũng gọi thức ăn ngoài.
 
Lộ An Thuần ở lại đây thật ra phần lớn là để đồng hành với Ngụy Nhiên về mặt tinh thần, tiếp thêm sức mạnh cho cậu nhóc, để cậu có thể toàn tâm toàn ý đối mặt với khoảng thời gian thi cử chạy nước rút này, không cảm thấy cô đơn.
 
Còn về mặt sinh hoạt hằng ngày, đến cả chuyện chăm sóc tốt chính bản thân mình cô còn thấy khó khăn, dù sao từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ đụng tay vào làm việc nhà.
 
Vào cuối tuần, Lộ An Thuần sẽ đưa em trai ra khỏi phòng, dẫn cậu đi dạo phố, ăn một bữa ngon cho ra trò, sau đó lại xem phim, thư giãn xả stress vào ngày nghỉ.
 
Trên đỉnh đầu Ngụy Nhiên có mấy cọng tóc xoăn vểnh lên, cậu bưng cốc bắp rang xem bộ phim hành động kiếm hiệp mới nhất với Lộ An Thuần.
 
Trên đường về nhà, Ngụy Nhiên xem phim xong vẫn chưa thấy thỏa mãn nên vừa nắm chị mình vừa dùng tay còn lại tìm kiếm những bình luận và video liên quan đến bộ phim trên mạng.
 
“Chị, chị biết không, bộ phim chúng ta vừa xem là tác phẩm cuối cùng của ông vua màn ảnh rộng đấy, theo như lời ông ấy nói trong cuộc phỏng vấn thì quay xong bộ phim này, ông ấy sẽ rút lui khỏi màn ảnh.”
 
“Ông vua màn ảnh rộng cũng gần sáu mươi tuổi rồi nhỉ.”
 
“Đúng thế. Tuy đã gần sáu mươi tuổi nhưng dáng người ông ấy vẫn duy trì vô cùng tốt luôn, trông giống như chỉ hơn ba mươi tuổi thôi, cùng lắm là bốn mươi. Tóm lại trông ông ấy rất trẻ, hơn nữa ông ấy còn có cơ bắp nữa cơ.”
 
Lộ An Thuần vừa ăn đồ ăn vặt vừa quay đầu sang, nhìn người đàn ông tuấn tú đang nở nụ cười đầy chân thành trên màn ảnh rộng: “Ông ấy hoàn toàn có thể tiếp tục đóng phim mà, hơn nữa ông ấy còn là bảo chứng phòng bán vé đấy bộ phim nào ông ấy đóng cũng thành công cả, sao lại muốn rút khỏi giới giải trí chứ.”
 
“Ông vua màn ảnh nói ông ấy muốn bù đắp điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời mình.”
 
“Tiếc nuối gì vậy?”
 
Ngụy Nhiên hạ giọng, tỏ vẻ vô cùng thần bí nói: “Có tin đồn ông vua màn ảnh có con riêng đó chị!”
 
“Sao có thể chứ, ông ấy cũng không kết hôn mà.”

 
“Thế nên mới gọi là con riêng chứ! Ông ấy không hề công khai, mà tin đồn này cũng đã nhen nhóm từ hồi ông ấy mới ra mắt chưa được bao lâu rồi, mấy năm nay những phóng viên chuyên săn tin hot trong giới giải trí vẫn luôn bám sát tin này nhưng không ai biết đứa bé kia ở đâu hết. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là gia đình của ông vua màn ảnh rất giàu có! Gia đình ông ấy là nhà tài phiệt giàu có lâu đời, có khi cũng không kém cạnh gì nhà chị trước đây nữa cơ! Hơn nữa ông ấy còn là con một trong nhà, từ trước đến nay không có đứa con nào, nếu bây giờ mà tìm được đứa con riêng kia thì người đó đúng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ bỗng dưng rơi vào nhà giàu.”
 
“Đồng chí Ngụy Nhiên này, em là một học sinh nam, sao em có thể biết rõ từng chân tơ kẽ tóc những tin đồn hay ho về giới nhà giàu trong làng giải trí như thế hả!”
 
“Bởi vì em rất thích xem những bộ phim do ông vua màn ảnh rộng Tạ Du đóng chứ sao, từ lúc còn rất nhỏ em đã xem phim của ông ấy, ông ấy chính là thần tượng của em đó!”
 
“Nói như thế, chị cũng xem phim Tạ Du đóng mà lớn lên.”
 
“Thật sao, thế thì ông ấy chính là ký ức tuổi thơ của hai thế hệ đó.”
 
“Nhưng bây giờ chuyện em nên quan tâm nhất phải là chuyện học tập của em!” Lộ An Thuần vuốt mấy cọng tóc xoăn trên đầu cậu: “Em có muốn thi vào trường đại học ở Bắc Kinh không vậy.”
 
Ngụy Nhiên tò mò hỏi Lộ An Thuần: “Chị, thành tích học tập của mẹ chúng ta có phải không tốt lắm đúng không?”
 
“À, bà ấy là học sinh nghệ thuật mà nên đúng là thành tích không được tốt cho lắm.”
 
“Vậy thành tích học tập của chị tốt như thế, chắc không phải di truyền từ mẹ chúng ta đâu nhỉ.”
 
Lộ An Thuần cũng không được coi là thông minh nhưng cô tuyệt đối không ngu ngốc, cô chỉ cố gắng hơn những người bình thường khác mà thôi, họ cố gắng một thì cô cố gắng mười.
 
Cô trừng mắt nói với cậu: “Thành tích học tập không liên quan đến chuyện trí thông minh như thế nào! Cũng không phải ai cũng có thể phát triển bộ não thông minh thiên tài như anh trai em, tất cả mọi người đều là người bình thường, vậy liều mạng mà cố gắng thôi!”
 
Ngụy Nhiên thở dài: “Hâm mộ anh ấy quá đi mất! Chắc chắn ba mẹ ruột anh ấy là người vô cùng thông minh, nói không chừng họ là nhà khoa học hay gì đó nữa cơ.”
 
“Em cũng đừng dùng chữ thiên tài mà phủi bỏ sự cố gắng nỗ lực của anh em, chí ít anh ấy chính là người liều mạng nhất chị từng gặp.”
 
Cho dù chuyện liều mạng kiếm tiền hay chuyện ẩn nấp bên cạnh Lộ Bái, ngấm ngầm mưu tính chịu đựng nhiều năm, bất kể chuyện nào cũng cần phải có tâm trí kiên định và lối suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ. Ngụy Phong không thể không cố gắng, chỉ có điều anh không muốn để người khác biết mà thôi.
 
“Chị, chị đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi mà.”
 
“Không phải đâu nhé, vốn dĩ anh em đã rất tốt rồi.”
 
Nhắc tới Ngụy Phong, Lộ An Thuần lập tức lấy điện thoại ra gọi video call cho anh.
 
Ngay lập tức, cuộc gọi được chấp nhận, hình ảnh được kết nối, khuôn mặt đẹp trai của Ngụy Phong xuất hiện trong màn hình điện thoại.
 
Xương mày anh sắc bén, lông mày lưỡi mác mắt sáng như sao mang vẻ đẹp của trai đẹp kiểu Trung Quốc rất điển hình, trông vừa ngay thẳng kiên định nhưng cũng rất lạnh lùng. Lúc anh không cười, tạo cho người khác một cảm giác người sống chớ lại gần.
 
Nhưng mỗi khi nhìn về phía Lộ An Thuần , ánh mắt anh sẽ trở nên vô cùng dịu dàng, đầy lưu luyến.
 

“Em với Ngụy Nhiên vừa đi xem phim xong đấy.” Cô chĩa ống kính sang cậu thiếu niên bên cạnh mình, Ngụy Nhiên lập tức tiến lại gần camera, ôm vai Lộ An Thuần chào hỏi anh mình: “Anh! Anh không cần quá hâm mộ em đâu! Em sẽ thay anh chăm sóc tốt bạn gái anh!”
 
“Đó là chị dâu em đây.”
 
“Là chị em! Hừ.”
 
Ngụy Phong nói với Lộ An Thuần: “Vợ à, em ăn cơm ngon nhé.”
 
“Ừm, anh cũng thế, không cho phép anh thức đêm.” Lộ An Thuần để ý thấy Ngụy Phong đang không ở trong nhà mà đang ở một nơi có khung cảnh như một nhà hàng rất lạ. Cô đoán chắc hẳn anh đang đi tiếp khách, thế nên cô vội vàng nói lời tạm biệt, không quấy rầy anh nữa.
 
Sau khi cúp máy, Ngụy Phong để điện thoại xuống, trong nhà hàng Tây kiểu Pháp yên tĩnh trang nhã, người đang ngồi đối diện anh chính là ông vua màn ảnh rộng Tạ Du, đôi mắt ông ấy chất chứa đầy tình cảm nhưng cũng đầy sự kiềm nén…
 
“Xin lỗi con nhiều, mấy năm qua không thể chăm sóc tốt cho con.”
 

 
Hai chị em đi đến cổng khu chung cư, dưới ánh trăng, Ngụy Nhiên nhìn thấy một người mặc cả bộ quần áo màu trắng đứng bên cạnh cây nguyệt quế. Cậu thấy kinh ngạc bèn lên tiếng gọi: “Từ Thanh Thanh?”
 
“Ngụy Nhiên.”
 
Từ Thanh Thanh mặc đồng phục màu xanh trắng đan xen nhau, bộ quần áo rộng rãi che giấu thân hình cao gầy của cô ấy nhưng lại không che giấu được khí chất học sinh cấp ba trong sáng đơn thuần của cô ấy.
 
Từ Thanh Thanh lễ phép nói với Lộ An Thuần: “Em chào chị.”
 
Lộ An Thuần nhìn cô bé đang thấp thỏm đứng trước mặt mình, lại nhìn sang Ngụy Nhiên đang tay chân luống cuống, cô cười cười, nói: “Hai đứa cứ từ từ nói chuyện đi, chị về nhà trước đây.”
 
“Dạ.”
 
Ngụy Nhiên có phần lúng túng không biết nên làm gì, cậu giật góc áo Lộ An Thuần nhưng lại bị cô gỡ tay cậu ra, nhỏ giọng nói: “Em bản lĩnh lên cho chị.”
 
Cô đi vào sảnh khu chung cư, giả vờ đi về phía thang máy nhưng thực ra cô lại nhanh nhẹn trốn vào đằng sau cây cột, nhìn lén đôi thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi tràn ngập hơi thở thanh xuân này.
 
Ngụy Nhiên gãi gãi đầu, mất tự nhiên hỏi Từ Thanh Thanh: “Ba cậu thế nào rồi, khôi phục tốt chứ?”
 
“Mặc dù nửa đời sau có lẽ ông ấy sẽ phải ngồi xe lăn nhưng có thể nhặt về được một cái mạng đã vô cùng may mắn rồi. Anh Ngụy Phong cũng luôn giúp đỡ tôi, tôi rất biết ơn anh ấy, đời sau khi vào đại học tôi sẽ tự vừa làm việc ngoài giờ vừa học.”
 
“Chuyện này cậu đừng ngại, anh ấy… Là người tốt.”
 
Ngụy Nhiên không biết nên nói gì vào giờ phút này, cậu có phần lúng túng nói năng lộn xộn, căng thẳng đến nỗi mũi cũng đổ mồ hôi.
 
Từ Thanh Thanh nhìn về phía chàng trai vụng về đang đứng trước mặt mình, cô ấy áy náy nói: “Xin lỗi cậu nhé, Ngụy Nhiên, trước đây tôi đã lừa cậu rất nhiều điều, còn đưa tóc của cậu cho tên đàn ông khốn nạn kia, hại cậu suýt chút nữa… Bị thương.”
 
“Không sao đâu.” Khóe miệng Ngụy Nhiên cong lên, nở nụ cười thương hiệu của chàng trai mới lớn: “Cậu là hoa khôi lớp của lớp chúng ta mà, trước đây cậu nói muốn hẹn hò với tôi, đám Hàn Kiêu đều không tin, tôi… Thật ra rất có thể diện.”
 
“Tôi xem tin tức biết chuyện Lộ Bái làm với cậu.” Từ Thanh Thanh cúi đầu, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe: “Vì hành động của tôi mà suýt chút nữa hại chết cậu, mấy đêm nay tôi không ngủ nổi.”
 
“Không hề không hề! Truyền thông vì muốn thu hút người đọc nên mới giật tít, đưa tin phóng đại mọi chuyện lên, thật sự không nghiêm trọng như vậy đâu!”
 
“Hại cậu phải vào tù, trong lòng tôi rất áy náy.” Cô ấy cúi đầu lau nước mắt ở khóe mắt.
 

Lộ An Thuần thấy hai đứa trẻ như vậy thì rất lo lắng, cô không ngừng nói: “Mau ôm cô bé đi.”
 
Nhưng đầu óc của Ngụy Nhiên rất chậm chạp, cứ đứng cách xa cô ấy tận hai mét, giọng điệu vụng về an ủi: “Chị tôi được giải thoát rồi, đây đã là kết quả tốt nhất cho tất cả mọi người, tôi còn định cảm ơn cậu đã sẵn lòng bận rộn giúp anh tớ nữa cơ, tất cả đều là tôi tự nguyện, cậu đừng khó chịu nữa.”
 
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu: “Cậu đứng xa như thế làm gì?”
 
“Hả, à…” Cậu tiến về phía cô ấy vài centimet: “Cậu đừng khóc nữa, không sao nữa rồi.”
 
“Tôi có thể ôm cậu một lát được không.”
 
“Hả!!!”
 
“Không thể thì thôi vậy.” Từ Thanh Thanh cũng đỏ mặt.
 
Thấy Ngụy Nhiên sững sờ đến nỗi đứng ngây ra đấy như khúc gỗ, Lộ An Thuần thật sự muốn tiến lên gõ đầu thằng nhóc cho tỉnh ra.
 
Cái thằng đại ngốc này…
 
Rốt cuộc, người tiến lên vẫn là Từ Thanh Thanh, cô ấy ôm hờ lấy cậu một lát.
 
Trong suốt cả khoảng thời gian đó, Ngụy Nhiên như hồn lìa khỏi xác, tay cậu nắm chặt lại thành nắm đấm, vô cùng căng thẳng.
 
“Trên người cậu có mùi bột giặt rất sạch sẽ, tôi rất thích.” Từ Thanh Thanh tựa cằm lên vai cậu, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn thi vào đại học A, muốn học cùng một trường đại học với cậu.”
 
Nghe cô ấy nói vậy, Ngụy Nhiên đỏ bừng cả mặt, mãi một lúc lâu sau, cậu mới khó khăn nuốt nước bọt rồi nói: “Có lẽ tôi không thi đậu.”
 
Lộ An Thuần đã bỏ tay toàn tập luôn rồi, đến cả hứng thú nhìn lén đôi trẻ này cũng không còn nữa, cô quay người đi vào thang máy giữa sảnh.
 
Đúng là vô phương cứu chữa.
 
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Ngụy Nhiên phi nhanh vào trong, vội vội vàng vàng hỏi: “Chị, vừa rồi… Vừa rồi cậu ấy hành động như vậy có phải đang tỏ tình với em không, hay là do em suy nghĩ nhiều?”
 
Lộ An Thuần: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”
 
“Thật sao? Thật sự do em suy nghĩ nhiều sao?”
 
“Đúng, đứa trẻ ngốc không xứng có được tình yêu.”
 
Cậu thở dài một hơi: “Vậy thì tốt rồi.”
 
“Em không thích Từ Thanh Thanh sao? Cô gái đẹp như thế.” Lộ An Thuần dùng tay chọc vào lông mày Ngụy Nhiên: “Sao nào, còn thiệt thòi cho em à?”
 
“Em không muốn những thứ này.” Ngụy Nhiên lầu bầu nói: “Em chỉ muốn chơi bóng rổ, chơi game thôi.”
 
“...”
 
Đúng là chả có hiểu biết gì cả.
 
Vẫn chỉ là một đứa gà mờ trong tình yêu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận