Tình Yêu Của Chúng Ta

Trong bệnh viện, Nguỵ Phong ngồi trên hàng ghế dài lạnh như băng, kiên nhẫn chờ đợi.
 
Lộ An Thuần biết được tin tức vội vàng chạy tới nơi, nghiêng người ngó vào trong phòng chăm sóc đặc biệt xem thử.
 
Trên giường bệnh trắng tinh, trên mặt cậu thanh niên đeo máy thở, nhịp tim ổn định nhưng gương mặt lại trắng bệch, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chắc chắn cậu phải chịu rất nhiều đau đớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lộ An Thuần chống lên tay vịn của ghế ngồi xuống, cơ thể mềm oặt mất sức.
 
Đó là người mà cô vẫn luôn muốn bảo vệ, nhưng cuối cùng cô vẫn khiến cậu rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, tính mạng treo lơ lửng trên một sợi chỉ.
 
Lộ An Thuần rất muốn trách mắng người đàn ông không từ bất cứ thủ đoạn nào chỉ để đạt được mục đích đang ngồi ngay bên cạnh cô, nhưng cuối cùng cô phát hiện cô không thể trách được anh, bởi vì dù anh có làm cái gì thì mục đích cuối cùng của anh… Là để bảo vệ cô.
 
Thấy mãi mà cô gái vẫn không nói câu nào, Nguỵ Phong hít một hơi thật sâu, cuối cùng anh quỳ luôn hai gối xuống trước mặt cô.
 
“...”
 
Lại trò này này nữa.
 
Lộ An Thuần quay mặt sang hướng khác, cô không thèm để ý đến anh, coi anh như không hề tồn tại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên hành lang bệnh viện, bác sĩ và người bệnh đi qua đi lại, ai đi ngang qua cũng dán ánh mắt vào người đàn ông đang quỳ gối mấy giây, vậy mà người sĩ diện như anh lại chẳng để ý chút nào, anh chỉ dùng ánh mắt tha thiết để mong ngóng khuôn mặt thờ ơ kia của cô gái.
 
Anh muốn nắm lấy tay cô nhưng lại bị hất ra.
 
“Bà xã…”
 
“Nguỵ Phong, ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch muốn Nguỵ Nhiên gặp nguy hiểm.”
 
“Đối với người như Lộ Bái thì tức giận là chất xúc tác tốt nhất, anh muốn tìm được đúng nhược điểm của ông ta, khiến ông ta để lộ sơ hở.”
 
“An Thuần, anh không có cơ hội lần thứ hai, cũng thua không nổi.”
 
“Đúng vậy, nhược điểm của ông ta chính là mẹ em, nếu ông ta biết mẹ em không chỉ phản bội ông ta mà còn lừa dối ông ta sinh ra một đứa trẻ khác, chỉ có trời mới biết ông ta sẽ điên rồ đến mức nào.” Lộ An Thuần cắn răng nói: “Không phải không có khả năng ông ta sẽ mất trí chỉ muốn giết chết Nguỵ Nhiên.”
 
Thứ anh muốn đánh cược là Lộ Bái sau khi biết sự thật sẽ đánh mất lý trí, làm ra những chuyện điên rồ với Nguỵ Nhiên, ép cho Kiều Chính không thể không ra tay, đứng ra làm bằng chứng vạch trần Lộ Bái.
 
“Anh đã biết chú Kiều là ba ruột của Nguỵ Nhiên từ lâu rồi à.”
 
“Từ sau khi anh vào công ty, có một lần anh tình cờ phát hiện ra trên xe ông ấy có lắp máy nghe lén, hơn nữa… Bình thường lúc nói chuyện với nhau, ông ấy để lộ ra sự quan tâm khác thường đối với gia đình anh.”
 
Ngụy Phong kể lại tất cả đầu đuôi ngọn ngành cho Lộ An Thuần: “Sau đấy ông ấy cũng nhận ra anh đang điều tra ông ấy, vậy nên ông ấy cũng ngả bài với anh luôn. Ngày đó anh đưa Nguỵ Nhiên đến đám cưới là để cho hai ba con họ gặp nhau.”
 
“Em đã từng xem ảnh của Chu Nam Xuyên, Kiều Chính chú ấy… Không giống mà.”
 
“Vì để báo thù cho mẹ em mà Kiều Chính đã trải qua tổng cộng ba lần phẫu thuật thẩm mỹ, hoàn toàn biến bản thân thành một người khác. Ông ấy ẩn nấp bao nhiêu năm bên cạnh Lộ Bái, giúp ông ta làm không ít những chuyện dơ bẩn, trở thành cấp dưới được Lộ Bái tin tưởng nhất.”
 
Nguỵ Phong thờ ơ nói: “Vậy nên, chỉ cần Kiều Chính đứng ra làm chứng vạch trần ông ta thì cũng có nghĩa ông ấy sẽ bị liên lụy, thế nên ông ấy rất cẩn thận, phải chắc chắn mọi chuyện không còn rủi ro nào nữa thì ông ấy mới ra tay. Anh với ông ấy khác nhau ở điểm này, ông ấy nói muốn chờ thêm mấy năm, muốn lấy được nhiều chứng cứ hơn, hoàn toàn lật đổ được Lộ Bái. Nhưng anh không thể chờ lâu thế được, nên anh chỉ có thể lấy Nguỵ Nhiên ra để mạo hiểm, ông ấy là ba ruột của thằng bé nên không có khả năng ông ấy sẽ ngồi yên nhìn, để mặc cho tên biến thái kia tổn thương thằng bé…”
 
“Mặc dù đến cuối cùng anh vẫn không có cách để có thể kịp thời đến cứu Nguỵ Nhiên thì Kiều Chính cũng sẽ ra tay.”
 
“Đúng vậy.”
 

“Rốt cuộc ở công trường Nam Lĩnh đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc trong video mà Lộ Bái sợ có cái gì?”
 
“Em đã nghe thấy trụ người bao giờ chưa?”
 
Sắc mặt Nguỵ Phong trầm ngâm: “Lộ Bái làm một số chuyện ở công trường Nam Lĩnh, giống như chuyện ông ta làm với Nguỵ Nhiên… Đoạn video của camera an ninh quay được toàn bộ quá trình ông ta ra lệnh cho người khác gây án, nhưng video đã bị xóa, Từ An Phùng… Cũng là ba của Từ Thanh Thanh bạn học của Nguỵ Nhiên, lúc trước ông ấy đã giúp Lộ Bái xử lý video giám sát ở công trường. Vốn dĩ ông ấy tưởng Lộ Bái sẽ cảm kích ông ấy vì chuyện này, cho cả đời ông ấy được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng ông ấy không ngờ Lộ Bái chỉ muốn mình chết, bởi vì người chết không thể nói.”
 
“Sau đấy anh tìm được Từ An Phùng đã trở thành người thực vật, anh cho ông ấy chuyển đến bệnh viện tốt nhất, cũng mời bác sĩ tốt nhất trong ngoài nước đến chữa trị cho ông ấy, tình trạng của ông ấy có chuyển biến tốt đẹp, bây giờ ông ấy đã tỉnh lại rồi. Như anh đã nói là video đã bị xoá, không có chứng cứ, chỉ dựa vào mình ông ấy đứng ra xác nhận tội ác của Lộ Bái thì không thể định tội ông ta được. thậm chí còn có khả năng bị ông ta kiện ngược lại tội phỉ báng. Cách duy nhất là lừa ông ta, anh muốn đánh cược một lần.”
 
Trước giờ Lộ An Thuần chưa từng nghe thấy từ “trụ người” này, cô cúi đầu tìm kiếm trên Baidu mà lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, cô không khỏi nghĩ đến tình cảnh Lộ Bái nhốt Nguỵ Nhiên dưới nền hố đổ bê-tông, chỉ là lời kể lại của cảnh sát thôi mà đã khiến cô sởn da gà.
 
Cô bắt đầu run rẩy, không thể nào tưởng tượng nổi rốt cuộc người đàn ông kia phải biến thái đến mức nào, mới có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này!
 
Nguỵ Phong cầm cánh tay đang run rẩy của cô gái, cô hất người đàn ông ra sau đó túm lấy cổ áo anh: “Nhưng liệu anh có nghĩ đến, lỡ như ông ta không muốn đổi video với anh mà chỉ muốn Nguỵ Nhiên chết, thế thì ai sẽ cứu em ấy?”
 
“Có đôi khi đời người… Phải đưa ra lựa chọn, có lẽ là lựa chọn cực kỳ khó khăn.” Giọng nói của Nguỵ Phong hơi khàn, nhưng ánh mắt lại rất kiên định: “Nhưng nhất định phải chọn.”
 
Do dự không quyết đoán sẽ chỉ dẫn đến cái chết.
 
Lộ An Thuần chưa bao giờ giỏi trong việc chọn lựa, bởi vì Lộ Bái đã cắt đứt mọi cơ hội mà cô có thể lựa chọn, một con rối gỗ không được phép có ý chí kiên định.
 
Vậy nên, Nguỵ Phong đưa ra quyết định thay cô.
 
Lộ An Thuần cảm thấy cơ thể mình như vừa mới trải qua một cơn động đất, nội tạng như bánh răng bị lệch vị trí, gắng sức muốn chuyển động lại khiến cô đau đớn, cô chậm rãi thả lỏng anh ra, dùng giọng nói yếu ớt nói…
 
“Nguỵ Phong, anh đứng dậy đi, em không có tư cách để trách anh.”
 
Trên cả thế giới này, người mà cô không có tư cách trách móc nhất chính là Nguỵ Phong.
 
Người đàn ông này vì cứu cô mà đã đánh cược toàn bộ cuộc đời và tất cả mọi thứ.
 
...
 
Không bao lâu sau, Nguỵ Nhiên tỉnh dậy, câu đầu tiên cậu nói khi nhìn thấy Lộ An Thuần là hỏi anh cậu đâu: “Anh ấy có bị thương không? Có khỏe không?”
 
“Anh ấy không sao.” Lộ An Thuần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu thanh niên: “Anh em phúc lớn mạng lớn.”
 
“Mạng lớn thì đúng rồi.” Nguỵ Nhiên cười khổ: “Anh ấy quá khổ, không có tý may mắn nào cả.”
 
“Em ấy, tự chăm sóc tốt cho mình đi đã.” Lộ An Thuần tức giận bóp mũi cậu: “Suýt nữa đã mất nửa cái mạng rồi mà còn hỏi anh em nữa.”
 
“Em không sao đâu, anh em đâu rồi?”
 
“Anh ấy không có mặt mũi để gặp em nên đã đi trước rồi.”
 
“Hừ, người đâu nhát gan.”
 
Lộ An Thuần nhìn cậu, do dự hỏi: “Nhiên Nhiên, em có biết tất cả mọi chuyện là sao không?”
 
“Em biết chứ, trước đám cưới anh đã thương lượng với em rồi, nếu Lộ Bái muốn gặp em thì em cứ đi thôi.”
 
“Nguỵ Nhiên!” Lộ An Thuần thật sự không đoán được anh đã thương lượng xong với Nguỵ Phong: “Em có biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào không hả! Chẳng phải lúc trước chị đã dặn dò mấy trăm lần, bảo em phải cách xa người đàn ông kia sao!”
 
“Lúc ấy… Em thật sự sợ chết, vậy mà ông ta lại muốn chôn em trong xi măng, quá đáng sợ, suýt chút nữa em đã đái ra quần đấy.” Nguỵ Nhiên chết hụt sờ lên ngực: “May mà anh em đến nơi kịp thời.”

 
“Em không trách anh ấy à?”
 
“Em không trách anh ấy đâu, anh em với em đã thương lượng xong chuyện này rồi, bọn em là anh em mà, anh em đồng sinh cộng tử.”
 
Nguỵ Nhiên nhìn Lộ An Thuần: “Huống hồ là để bảo vệ chị, hầy, nhưng mà chị ơi, em thế này đã được tính là bảo vệ chị chưa? Tuy có tự khiến bản thân hơi chật vật.”
 
Lộ An Thuần ôm chặt lấy cổ Nguỵ Nhiên, cô không kìm nén được cảm xúc: “Tên nhóc thối này.”
 
“Khi còn nhỏ chị với anh em bảo vệ em, bây giờ em lớn rồi, em cũng muốn bảo vệ chị.” Một tay Nguỵ Nhiên ôm lấy tấm lưng gầy gò của cô gái: “Chị, sau này chị không cần sợ hãi nữa, em với anh sẽ ở bên cạnh chị, vĩnh viễn không rời khỏi chị.”
 
“Chị biết.”
 
...
 
Khoảng thời gian đấy, Nguỵ Phong phối hợp điều tra với cảnh sát, anh kể lại tất cả những gì anh biết, sau đó cảnh sát cũng tìm thấy Từ An Phùng, thông qua lời khai của ông ấy, cảnh sát đã triển khai công tác khai quật điều tra vạch trần “sự thật” tàn khốc ở công trường Nam Lĩnh, hoàn toàn vạch trần hành vi phạm tội không thể tha thứ của Lộ Bái ra trước công chúng.
 
Liễu Lệ Hàn cũng vì tội cố ý gây thương tích mà bị phán xử nhiều năm tù có thời hạn, Lộ Bái bị phán tử hình.
 
Dù nhiều lần ông ta bày tỏ hy vọng có thể gặp mặt con gái lần cuối, nhưng Lộ An Thuần không đến thăm ông ta lần nào.
 
Cô biết Lộ Bái rất yêu thương cô.
 
Nhưng… Không phải bất cứ tổn thương nào cũng có thể mang danh tình yêu.
 
Ông ấy ép chết mẹ của cô, khiến thời thơ ấu và thanh xuân của cô phải chịu đựng nỗi đau khổ không tài nào tưởng tượng nổi, ông ta đánh cô, tra tấn cô… Ông ta còn muốn giết hại em trai duy nhất mẹ để lại cho cô.
 
Tất cả những chuyện này đã khiến Lộ An Thuần đến chết cũng không muốn gặp lại người ba này, người đàn ông như ác ma.
 
Cô nhờ người chuyển lại một câu cho Lộ Bái để ông ta thanh thản đối mặt với cái chết, giống như mẹ cô lúc trước.
 
Chu Nam Xuyên nguỵ trang thành Kiều Chính, mấy năm nay “nằm vùng” bên cạnh Lộ Bái làm cho ông ta rất nhiều chuyện trái pháp luật, đồng thời cũng gặp phải tai ương ngục tù, nhưng ông ấy không hối hận.
 
Tất cả mọi chuyện ông ấy làm là để báo thù cho người yêu, khoảnh khắc ông ấy quyết định thay hình đổi dạng để ẩn nấp bên cạnh Lộ Bái, ông ấy đã chuẩn bị sẵn để làm ngọc nát.
 
Nhưng ông ấy không ngờ đến, Chu Uý Nhiên vẫn còn sống trên thế giới này.
 
Sau khi Nguỵ Nhiên xuất viện, Lộ An Thuần dẫn cậu đến trại tạm giam ở vùng ngoại ô để thăm Chu Nam Xuyên.
 
Trên đường đến trại tạm giam, Lộ An Thuần kể lại tất cả mọi chuyện cho cậu, nhưng khi gặp được ba ruột của mình Nguỵ Nhiên vẫn cảm thấy khá kỳ lạ.
 
Dù sao thì bao nhiêu năm qua, cậu chỉ coi Nguỵ Phong là người anh cả duy nhất của mình.
 
Người anh cả này cũng gánh vác trách nhiệm của ba.
 
Bây giờ đối mặt với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, rất khó để Nguỵ Nhiên có thể nảy ra được tình cảm nào khác với ông ấy.
 
Chuyện duy nhất cậu có thể làm là lịch sự và ân cần.
 
Hai ba con gặp mặt có hơi xấu hổ.

 
Chu Nam Xuyên nhìn chằm chằm vào mặt Nguỵ Nhiên, quan sát, hiền từ cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy con, ba đã biết con là con của ba, con trông rất giống mẹ con.”
 
“Ừm, chị cũng nói con rất giống mẹ, con cũng rất giống chị con.”
 
Dưới bàn, Nguỵ Nhiên nắm lấy tay Lộ An Thuần, lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi.
 
Cậu thật sự rất căng thẳng, có lẽ là vì đối mặt với ba ruột của mình nên thật sự không biết phải ứng xử thế nào, sợ biểu hiện của mình không tốt.
 
Lộ An Thuần vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, vỗ về cậu: “Chú Chu, cháu sẽ thường xuyên dẫn em ấy đến thăm chú.”
 
Có lẽ quen rồi sẽ không còn xấu hổ như vậy nữa.
 
Chu Nam Xuyên lại lắc đầu: “Không cần đâu, Nguỵ Nhiên, sau này con sống thật tốt với anh chị con đi, đừng đến thăm ba, con là Nguỵ Nhiên, không phải họ Chu.”
 
“Nhưng…”
 
Nguỵ Nhiên do dự dùng ánh mắt liếc nhìn Lộ An Thuần.
 
Lộ An Thuần biết, Chu Nam Xuyên không muốn ảnh hưởng đến tương lai của Nguỵ Nhiên, không muốn để người khác biết cậu có ba ngồi tù.
 
Đi ra khỏi trại tạm giam, Lộ An Thuần nói với Nguỵ Nhiên: “Sau này nếu em muốn gặp ba thì chị sẽ dẫn em đến gặp ông ấy, nếu không muốn gặp thì…”
 
“Chị.” Nguỵ Nhiên ngắt lời cô: “Em muốn đến thăm ông ấy nhiều hơn, ông ấy ở đây chắc cũng rất cô đơn, cuối tuần em có thể đến đây nói chuyện với ông ấy.”
 
Lộ An Thuần xoa đầu cậu: “Ừ.”
 
Nguỵ Nhiên vẫn luôn là một chàng trai ấm áp, anh trai cậu chăm sóc và bảo vệ cậu rất tốt, cậu đối xử với thế giới này bằng sự lương thiện tốt đẹp nhất.
 
Trại tạm giam nằm ở vùng ngoại ô nên gió rất to, lúa mạch khô héo cao bằng nửa người đung đưa trong gió.
 
Ở phía xa, xe mô tô màu đen của Nguỵ Phong đỗ ven đường.
 
Người đàn ông mặc áo len mỏng dài tay màu xám, dưới quần dài màu đen lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn, anh tựa vào xe máy, cúi đầu xem điện thoại.
 
Cuối cùng anh cũng bỏ đi bộ âu phục nặng nề, lột toàn bộ lớp nguỵ trang ra, quay trở lại với bộ dạng bất cần đời, ngả ngớn tuỳ tiện của năm mười tám tuổi.
 
“Anh đến đón chúng ta kìa.”
 
“Chị thấy rồi.”
 
Cậu kéo tay áo cô: “Hai người vẫn chưa làm lành ạ? Đã lâu thế rồi mà.”
 
Lộ An Thuần hừ nhẹ một tiếng: “Không dễ dàng thế đâu.”
 
Nguỵ Phong thấy cô đi đến, anh bỏ điện thoại xuống: “Anh đến để tạm biệt em, anh chuẩn bị đi học rồi.”
 
“Đi học?”
 
“Mấy năm nay, anh vẫn luôn giữ liên lạc với vị giáo sư đã phỏng vấn anh ở trường Đại học Hàng không Bắc Kinh, ông ấy mời anh đến tham gia chương trình học nghiên cứu sinh và tiến sĩ của ông ấy, ông ấy hy vọng trước khi ông ấy về hưu anh có thể trở thành học sinh của ông ấy.”
 
“À.” Lộ An Thuần kiềm chế sự vui mừng trong lòng, giả vờ như không để ý, cô cúi đầu đá nhánh cỏ bên cạnh chân: “Tốt đấy chứ, anh đi đi, đấy vẫn luôn là ước mơ của anh mà.”
 
“Anh đến để hỏi ý kiến em, dù sao thì bây giờ anh cũng là người đã kết hôn rồi, đương nhiên những chuyện phải đi xa thế này phải hỏi ý kiến được vợ đồng ý trước, nếu em không muốn để anh đi…”
 
“Vậy anh đi đi.” Lộ An Thuần ngắt lời anh: “Anh không ở bên cạnh làm phiền em, kể với em tất cả những bất mãn anh chất chứa thì có khả năng em sẽ vui hơn chút đấy.”
 
“Sẽ sao.”
 
Cô cắn chặt răng: “Sẽ.”
 

Người đàn ông đút một tay vào túi, nhún vai: “Vậy… Hẹn gặp lại, bà xã.”
 
Lộ An Thuần xoay người đi về phía đường quốc lộ, Nguỵ Nhiên nhắm mắt bám theo sau cô, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn anh cả đáng thương của mình: “Chị… Anh em khóc.”
 
“...”
 
“Thật mà, anh em khóc thật đấy, chị nhìn đi.”
 
Lộ An Thuần trợn mắt quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông kia chống một tay lên thân cây, vùi trán vào cánh tay.
 
Lộ An Thuần chắc chắn trăm phần trăm anh đang diễn với cô, nhưng cô vẫn không nhẫn tâm nổi, tức giận quay lại: “Nguỵ Phong, anh là trẻ con ba tuổi à?”
 
Nguỵ Phong sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Đừng động vào ông đây.”
 
“...”
 
“Để em xem xem anh có rớt được giọt nước mắt nào không nào.” Cô kéo tay áo anh.
 
Nguỵ Phong xoay người, nhìn cô đầy ấm ức, quả nhiên đôi mắt có hơi đỏ.
 
Nhưng cô cảm thấy tên này vẫn đang diễn.
 
Mặc kệ là thật hay diễn kịch, cuối cùng Lộ An Thuần vẫn mềm lòng, cô đến gần anh, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt anh…
 
“Biết sai rồi sao?”
 
“Anh biết rồi, sau này sẽ nghe lời.”
 
Mỗi lúc anh xin lỗi cô, anh đều ngoan ngoãn như một chú cún con.
 
“Vậy ôm em một cái đi.”
 
Dù có thể nào thì Lộ An Thuần cũng không thể tức giận nổi với người đàn ông này quá ba phút, lần này lâu nhất là cô giận anh hai ba tháng, nhưng cuối cùng cô vẫn sẽ tha thứ cho anh, chắc chắn sẽ vậy.
 
Nguỵ Phong dùng hết sức ôm cô gái vào trong lòng, ôm lấy cô thật chặt, anh ôm chặt đến mức như muốn khắc sâu cô vào cơ thể mình: “Bà xã, anh rất nhớ em.”
 
Lộ An Thuần vòng tay ôm lấy lưng anh, dịu dàng nói bên tai anh: “Thật ra hôm qua giáo sư trường Đại học Hàng không Bắc Kinh có gọi điện cho em, hy vọng em có thể ủng hộ việc học của anh, vậy nên em đã mua vé máy bay lâu rồi.”
 
“Hả?”
 
“Em, em sẽ cùng anh quay về phương Bắc, cùng anh hoàn thành việc học, hoàn thành ước mơ còn đang dang dở.”
 
Nguỵ Phong nhìn gương mặt cô: “Em đang trêu anh đấy à?”
 
“Chẳng phải đêm chúng ta kết hôn đã thề rồi sao, cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta, anh còn hỏi cái gì mà hỏi, đồ ngốc.”
 
Người đàn ông lại một lần nữa ôm cô vào lòng, rõ ràng anh còn ôm chặt hơn cả lần trước: “Lộ An Thuần, anh yêu em.”
 
“Anh biết.”
 
Tơ liễu đầy trời tung bay theo làn gió.
 
Lộ An Thuần ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt, trong tầng tầng lớp lớp sương mù, có mấy tia sáng xuyên qua những kẽ hở của các tầng mây rơi xuống chiếu lên mặt cô.
 
Năm mười tám tuổi gặp được anh, bầu trời của cô từ màu xám biến thành trong suốt xanh thẳm.
 
Từ nay về sau, tình yêu bay theo chiều gió, vĩnh viễn không dừng lại.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận