Tình Yêu Của Chúng Ta

Liễu Lệ Hàn vừa đến công ty đã bị Lộ Bái gọi vào phòng làm việc.
 
Trong thang máy, anh ta vô cùng hồi hộp lo lắng.
 
Thật ra thì anh ta còn chưa chuẩn bị xong tinh thần để thú tội với Lộ Bái, dù sao trong tay Ngụy Phong cũng có video anh ta làm hại Lộ An Thuần, nếu anh ta muốn kéo được anh xuống nước thì cũng là được vạ thì má đã sưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay cả báo cáo giám định quan hệ kia, thật ra anh ta cũng định bụng sẽ len lén đặt lên bàn Lộ Bái chứ không định ra mặt tự vạch trần chuyện này.
 
Từ trước tới giờ Liễu Lệ Hàn chưa từng phủ nhận mình là một người nhát gan lại nhu nhược, anh ta không phải là một kẻ có dã tâm, mặc dù anh ta cũng vô cùng khát vọng bước chân vào xã hội thượng lưu vinh quang hào nhoáng đó nhưng anh ta rất thận trọng, bởi vì tất cả những thứ này đều khó mà có được, anh ta sẽ không bao giờ bí quá hoá liều.
 
Cho nên nhiều lúc anh ta kiêng kỵ Ngụy Phong hơn là căm ghét.
 
Người đàn ông kia đánh cược tất cả, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần mất đi tất cả bất cứ lúc nào, cho nên anh xuống tay rất ác, trèo lên cũng nhanh.
 
Bắt đầu từ lần đầu tiên bọn họ đối đầu, lần nào... Anh ta cũng rơi xuống thế bất lợi, bị anh đè xuống đất mà di mà nghiến, không còn một chút sức lực nào để đánh trả.
 
Lần này, liệu anh ta đã đủ can đảm để đấu chính diện với anh chưa?
 
Thang máy đã tới tầng cao nhất trên tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lộ Thị, Liễu Lệ Hàn cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, kiên định cất bước vào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn trống trải, Lộ Bái ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ đen, mặt không cảm xúc, khí chất lạnh lùng.
 
"Ông Lộ, ông tìm tôi?"
 
Không nói một lời dư thừa, Lộ Bái đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Về chuyện liên quan tới Ngụy Phong, cậu biết được bao nhiêu?"
 
Liễu Lệ Hàn không dám nói dối, chỉ có thể một năm một mười kể chuyện năm đó cho Lộ Bái nghe, bao gồm cả tình sâu đậm và bí mật giữa anh với Lộ An Thuần, chuyện hai người đột nhiên chia tay sau khi tốt nghiệp và cả sự xuất hiện có chủ đích của Ngụy Phong...
 
Lộ Bái thật sự cũng không ngờ tới Ngụy Phong tiến vào tập đoàn Lộ Thị, năng lực xuất chúng, biểu hiện thông minh nhanh nhẹn, thoáng cái đã trở thành cấp dưới mà ông ta tin tưởng nhất, tất cả chuyện này đều là một kế hoạch chặt chẽ cẩn thận.
 
Tên nhóc mười tám tuổi kia biết mình vĩnh viễn cũng không thể nào đứng bên cạnh nàng công chúa rực rỡ chói mắt nhưng bây giờ anh đã trở thành chồng cô.
 
Mà cuộc hôn nhân này lại là do Lộ Bái tự tay thúc đẩy.
 
Anh hoàn toàn lừa được ông ta, anh đùa bỡn ông ta!
 
Lộ Bái cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, từ trước tới giờ chỉ có ông ta lợi dụng người khác, bây giờ lại bị anh hãm hại, thậm chí đến cuối cùng... Anh còn uy hiếp ông ta!
 
Lộ Bái không thể tha thứ được, hận không thể giết chết anh.
 
Liễu Lệ Hàn quan sát vẻ tức giận của người đàn ông trước mặt, anh ta đã theo bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy, hiểu rõ tính cách của người đàn ông này, ông ta lão luyện thâm trầm, vui giận không để lộ ra ngoài.
 
Có vẻ như ông ta thực sự đã bị chọc tức rồi.
 
Thời cơ đến.
 
Liễu Lệ Hàn móc từ trong túi tài liệu ra bản báo cáo giám định quan hệ, đưa cho Lộ Bái: "Ông Lộ, còn có một việc sợ rằng còn quan trọng hơn cả Ngụy Phong."
 
Lộ Bái nhận lấy báo cáo kiểm tra, khi ông ta nhìn thấy kết quả giám định cuối cùng, cơn giận dữ lúc trước đã biến mất. Ông ta ngồi trên ghế, không nói lời nào một lúc lâu, trong đôi mắt đen nhánh thâm trầm dấy lên một ước số khiến người ta có dự cảm bất an.
 
Đó là hơi thở của cái chết.
 
Ánh mắt kia giống y như ánh mắt năm đó lúc ông ta nhìn thi thể lạnh như băng của vợ mình trong bồn tắm.
 
Liễu Lệ Hàn không bỏ lỡ cơ hội biểu đạt lòng trung thành với ông ta: "Ông Lộ, bọn họ vẫn luôn lừa gạt ông, phụ lòng tin tưởng của ông dành cho bọn họ, phản bội ông. Chỉ cần ông tin tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh, làm bất cứ chuyện gì vì ông."
 
"Làm bất cứ chuyện gì?" Ánh mắt Lộ Bái lạnh lẽo như lớp băng dưới ba mươi độ: "Cậu muốn làm gì vì tôi?"

 
"Chỉ cần ông có thể bỏ qua chuyện cũ, tha thứ cho... hành vi ngu xuẩn năm đó của tôi. Bất cứ chuyện gì ông căn dặn, tôi đều sẽ không chối từ!" Đây là lần đầu tiên trong đời Liễu Lệ Hàn gom góp được dũng khí lớn như vậy để đưa ra lời cam đoan với ông ta.
 
Vì tiền đồ của mình, anh ta phải cố gắng chiến đấu, Liễu Như Yên đã chạy rồi, anh ta cũng không thể dựa vào bất kỳ ai nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình.
 
Đánh cược một lần, con đường phía trước tươi sáng, tiền tài địa vị đều nằm trong tầm tay.
 
Lộ Bái đã hoàn toàn bình tĩnh lại, đứng lên, nhìn Liễu Lệ Hàn đầy áp bức...
 
"Làm một việc cho tôi, nếu như làm tốt, tôi sẽ không truy cứu chuyện lúc trước nữa."
 
...
 
Ngụy Nhiên và người anh em Hàn Kiêu ôm bóng rổ đi trên đường, một người ủ rũ cúi đầu, một kẻ rên rỉ than thở.
 
Kỳ thi cuối kỳ vừa mới kết thúc, Ngụy Nhiên cảm thấy rất tệ.
 
Nếu anh trai thấy được bảng thành tích của cậu, hè này cậu đừng hòng được ynê ổn, chắc chắn anh sẽ báo danh cho cậu đủ loại lớp học bổ túc.
 
Cậu còn muốn tham gia chuyến du lịch tuần trăng mật của anh chị nhưng không được.
 
Cơ mà bọn họ sẽ đi nghỉ tuần trăng mật chứ nhỉ?
 
Không nói trước được.
 
Từ tình hình hiện trường của buổi hôn lễ kia xem ra hình như cả hai đều không vui vẻ lắm. Cuối cùng chị còn bắt cậu phải ra về, không cho phép cậu đến những dịp như vậy.
 
Cảm xúc của Ngụy Nhiên sa sút, Hàn Kiêu nghe thấy tiếng thở dài của cậu, quay sang nhìn: "Cậu có thi tệ đến mức nào đi nữa thì ít ra cũng còn đỡ hơn tớ, tớ còn không viết luận văn tiếng Anh, dù gì cậu cũng... viết được hai dòng, hai dòng hay là ba dòng nhỉ?"
 
"Không phải vì chuyện này." Ngụy Nhiên thở dài nói: "Hàn Kiêu, cậu có chị gái không?"
 
"Có, chỉ có điều chị gái tớ ghét tớ lắm, hồi bé tớ dùng son môi của chị ấy vẽ tranh, chị ấy nổi trận lôi đình, cậu biết chị ấy đã làm gì không, chị ấy bóp chim tớ, đến bây giờ ông đây vẫn còn nhớ lúc đó đã đau đến mức nào!"
 
"..."
 
Ngụy Nhiên liếc cậu ta: "Sao tớ lại cảm thấy đáng đời cậu nhỉ."
 
"Có điều cậu hỏi chuyện này làm gì?"
 
"Tớ cảm thấy chị tớ... Hình như không thích tớ lắm."
 
"Trên đời này chị gái nào cũng ghét em trai thôi, chuyện này rất bình thường, nhất là lúc trước mười tuổi, trong cái độ tuổi người chê chó ghét đấy, chị tớ thật sự chỉ ước được trừ khử tớ thôi."
 
Ngụy Nhiên thở dài: "Nhưng tớ cảm thấy chị ấy không phải loại người như vậy, chị ấy sẽ không ghét bỏ tớ xấu, tám chín phần mười là vì cãi nhau với anh trai tớ nên mới như vậy."
 
"Người cậu nói... Là chị gái xinh đẹp hôm đó ấy hả? Chị ấy là chị gái ruột của cậu à?"
 
"Chắc chắn là chị gái ruột!"
 
Hai người đang trò chuyện thì bỗng có một chiếc Mercedes-Benz màu đen xe đậu ở bên lề đường, Liễu Lệ Hàn xuống xe, chặn trước mặt Ngụy Nhiên: "Ngụy Nhiên, đi với tôi một chuyến, ông Lộ muốn gặp cậu."
 
"Ông Lộ?"
 
"Ba của Lộ An Thuần."
 
Ngụy Nhiên trợn to hai mắt: "Vì sao ông ta lại muốn gặp tôi?"
 
"Cậu đi thì biết, lên xe đi." Liễu lệ Hàn chậm rãi nghiêng người sang, là ra động tác mời chào.
 

Ngụy Nhiên và Hàn Kiêu nhìn nhau, cũng không nghĩ nhiều, ngồi lên xe.
 
Trong buổi tiệc cưới, Ngụy Phong đã dẫn cậu đi gặp người đàn ông trung niên kia, lúc ấy ông ta chỉ hỏi một câu đơn giản, có vẻ cũng không coi trọng cậu.
 
Sau đó hai người không gặp nhau nữa, không biết lúc này ông Lộ đó muốn gặp cậu là vì chuyện gì.
 
Ngụy Nhiên móc điện thoại di động ra muốn gọi cho anh trai để hỏi chuyện, Liễu Lệ Hàn nhìn ra ý định của cậu, anh ta nói: "Anh cậu cũng ở đó, đợi lát nữa là cậu có thể gặp cậu ta."
 
"Vậy à." Ngụy Nhiên nhìn tài xế lái xe: "Chú Kiều, chú cũng ở đây ạ?"
 
"Ừ." Kiều Chính đáp một tiếng rồi cũng không nhiều lời nữa.
 
Ngụy Nhiên lại hỏi: "Vậy chị tôi... Tôi nói là chị dâu tôi có ở đó không?"
 
"Tên nhóc này sao cậu nói nhiều thế." Khóe miệng Liễu Lệ Hàn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Đến nơi thì biết."
 
...
 
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cổng một công trường xây dựng còn chưa đang xây dở ở khu đông, Liễu Lệ Hàn dẫn Ngụy Nhiên đến một tòa kiến trúc bê tông cốt thép chỉ có bộ giàn giáo trơ trọi.
 
"Ông Lộ và anh trai tôi đang ở đây ư?"
 
"Ừ."
 
Đêm hôm trước vừa mới mưa, mặt đường lầy lội, hai người giẫm lên tấm ván, đi về phía móng nhà bên dưới.
 
Lộ Bái mặc âu phục màu đen, dựa vào cây cột trụ móng, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, bàn tay hơi run rẩy, không biết là vì tức giận hay là vì cảm xúc nào khác.
 
"Ông Lộ, tôi đã dẫn người tới rồi."
 
Lời còn chưa dứt, Lộ Bái bỗng nhiên đưa tay bóp mặt cậu, cho dù Ngụy Nhiên giãy giụa như thế nào, tay ông ta cũng như một cái kẹp khóa chặt con mồi, bấu chặt vào cằm cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích.
 
Lộ Bái nhìn chằm chằm vào gương mặt của cậu, quan sát khoảng chừng một phút, dường như thật sự đã tìm thấy bóng dáng tương tự từ trên mặt Ngụy Nhiên.
 
Tia sáng cuối cùng trong mắt ông ta cũng vụt tắt, chỉ còn lại bóng tối vô biên vô tận.
 
"Ông... Ông Lộ!"
 
Lúc ông ta buông tay ra, cuối cùng Ngụy Nhiên cũng tránh thoát giam cầm của ông ta, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, nhìn ông ta bằng ánh mắt khó tin: "Ông làm gì vậy!"
 
Lộ Bái bỗng dưng bật cười, đi tới trước mặt Ngụy Nhiên, quan sát dáng người cao gầy của cậu một lượt: "Chú nghe anh cháu nói bản lĩnh của cháu cũng không tệ, còn là đội trưởng đội bóng rổ trong trường."
 
"A, đúng vậy."
 
"Chú có một chuyện muốn nhờ cháu giúp một tay, cháu có bằng lòng giúp chú không?" Giọng của ông ta dịu dàng, mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người.
 
Ngụy Nhiên xoa cằm mình, bất mãn nói: "Ông muốn tôi giúp gì?"
 
Lộ Bái dẫn Ngụy Nhiên đi tới bên cạnh cái hố làm móng hình trụ chưa được đổ xi măng, nói với cậu: "Bật lửa của chú rơi xuống đó, cần một tên nhóc có bản lĩnh không tệ đi xuống nhặt lên giúp, cháu có bằng lòng nhặt nó lên giúp chú không?"
 
"Bật lửa?"
 
Ngụy Nhiên tò mò đi tới bên cạnh cái hố hình tròn, nhìn xuống bên dưới, bên dưới cái hố hình trụ đen ngòm, không nhìn thấy gì cả, cũng không biết sâu bao nhiêu.
 
"Bật lửa rơi xuống đó thì mua một cái khác không phải là được rồi sao?"
 

"Cháu không biết đấy thôi, chiếc bật lửa đó có ý nghĩa vô cùng quan trọng với chú, là món quà đầu tiên mẹ Lộ An Thuần tặng chú."
 
Ngụy Nhiên nghe vậy do dự mấy giây rồi đồng ý lời thỉnh cầu của Lộ Bái: "Tôi có thể xuống dưới đó tìm giúp ông nhưng không chắc sẽ tìm thấy đâu."
 
"Cảm ơn."
 
Lộ Bái nháy mắt với Liễu Lệ Hàn, Liễu Lệ Hàn lập tức buông thang dây xuống, ngước mắt nói với Ngụy Nhiên: "Giúp xong chuyện này, ông Lộ nhất định sẽ rất cảm kích cậu."
 
"Cái đó thì không cần, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi."
 
Những năm này Ngụy Nhiên được Ngụy Phong bảo vệ rất tốt, là một đứa trẻ cực kỳ ngây thơ, cậu lập tức đi tới, vịn thang dây chậm rãi đi xuống.
 
Dưới đáy sâu khoảng chừng ba bốn mét, đường kính hình trụ cũng không lớn, hai tay cậu cũng không thể nào hoàn toàn giang rộng, dùng đèn pin tìm kiếm ở dưới đáy một lúc lâu cũng không thu hoạch được gì.
 
"Ông Lộ, tôi không thấy bật lửa của ông đâu cả."
 
Lời còn chưa dứt, đột nhiên có thứ gì đó ào ào đổ xuống, bỗng dưng tưới đầy mặt cả người cậu, Ngụy Nhiên sờ chất lỏng sền sệt trên người, vậy mà lại là xi măng!
 
Cậu bỗng nhiên ý thức được mọi chuyện không ổn, muốn leo thang dây đi lên nhưng phát hiện thang dây vừa rồi cậu đi xuống đã bị Liễu Lệ Hàn kéo lên từ lâu rồi.
 
Ngụy Nhiên hoảng sợ quát to: "Ông Lộ! Ông làm gì vậy!"
 
Lộ Bái không để ý đến tiếng la hét của thanh niên phía dưới, ông ta gọi video cho Ngụy Phong, nhắm ống kính vào cái hố...
 
"Ngụy Phong, ở công trường phía đông liên tiếp xảy ra chuyện, tôi vẫn luôn hoài nghi dưới này có thứ gì đó không sạch sẽ. Bây giờ đúng lúc tìm được một đứa trẻ đến trấn áp, em trai cậu còn là một trai tơ đúng không, chuyện này chẳng phải vừa hay phù hợp hay sao."
 
"Anh! Anh ơi!" Ngụy Nhiên thảm thiết kêu lên: "Anh mau tới cứu em với! Bọn họ ném em xuống rồi!"
 
Ngụy Phong nhìn gương mặt vô cùng dữ tợn và biến thái của Lộ Bái đang lắc lư trong video, bình tĩnh chất vấn: "Lộ Bái, ông cảm thấy ông làm vậy với em trai tôi thì ông sẽ có thể thoát khỏi chế tài của pháp luật hay sao?"
 
"Cậu trăm phương ngàn kế tới bên cạnh tôi, trở thành con rể tôi, chẳng lẽ cậu không biết tôi lập nghiệp như thế nào sao? Ông đây thích mạo hiểm, càng thích đánh cược, thua cũng chẳng qua chỉ là một cái mạng, thắng chính là gia tài bạc tỷ. Cho nên lần này cũng giống vậy, tôi cược cậu luyến tiếc cái mạng của em trai cậu."
 
Trong khi nói chuyện, ông ta lại bảo Liễu Lệ Hàn đổ thêm nửa thùng xi măng xuống, xi măng đã ngập đến vị trí đầu gối Ngụy Nhiên.
 
"Cậu hãy nghe cho kỹ, bây giờ cách mỗi ba phút tôi sẽ đổ vào trong trụ một thùng xi măng, lúc nào cậu mang thứ tôi muốn tới, lúc đó tôi sẽ cho em trai cậu lên, có điều cậu phải nhanh lên, có lẽ tên nhóc này không chờ được quá lâu đâu."
 
"Bây giờ tôi sẽ tới đó ngay."
 
Dưới hầm để xe, Ngụy Phong đã chờ sẵn ở đó từ trước tắt video, đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng đi tới lối ra.
 
Liễu Lệ Hàn nghe theo lời Lộ Bái sai bảo, bấm thời gian cách mỗi ba phút lại đổ một thùng xi măng xuống cột trụ, nghe tiếng gào thét sợ hãi của thanh niên bên dưới, tay anh ta cũng không nhịn được run lên, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông phía xa.
 
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên người đàn ông kia làm chuyện như vậy, ông ta cúi đầu hút thuốc, bình tĩnh chờ đợi Ngụy Phong đến.
 
Mẹ nó đúng là một kẻ biến thái.
 
Trước kia thường xuyên nghe Liễu Như Yên than phiền nhưng đó giờ Liễu Lệ Hàn chưa từng thấy một bộ mặt khác kinh khủng như vậy của ông ta, bởi vì ông ta đối xử với người ngoài lúc nào cũng mang theo một lớp ngụy trang hoàn hảo.
 
Chỉ những người thân thiết nhất mới nhìn thấy dáng vẻ chân thực và đáng sợ nhất của tên ác ma này.
 
Liễu Lệ Hàn mắt thấy xi măng đã sắp phủ kín ngực cậu thanh niên, tiếng hét của Ngụy Nhiên cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
 
Mặc dù anh ta căm ghét Ngụy Phong, coi anh là đối thủ và kẻ địch số một của mình nhưng... Trước giờ anh ta chưa từng giết người! Thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
 
Hôm nay nếu tên nhóc này thật sự chết ở đây, anh ta sẽ hoàn toàn không quay lại được nữa.
 
Nhưng... Đúng như những gì Lộ Bái nói, tiền đồ của ông ta là đánh cược mà có được, nếu không có dũng khí được ăn cả ngã về không thì lấy đâu ra gia tài bạc tỷ.
 
Liễu Lệ Hàn nghiến răng, vẫn đổ nửa thùng xi măng trong tay xuống.
 
Xi măng đã ngập đến cổ Ngụy Nhiên, cậu không còn kêu ra tiếng nữa, ngay cả hô hấp cũng vì cường độ chịu nén từ xung quanh thay đổi mà trở nên vô cùng chậm, vô cùng khó khăn...
 
Cậu đang từng chút một đối mặt với vòng tay của thần chết, lặng lẽ, khốn khổ và đau đớn vô cùng.
 
Đúng lúc này, từ bên ngoài công trường truyền tới tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi.
 
Liễu Lệ Hàn sợ tới mức vội vàng ném chiếc thùng rỗng trong tay xuống, hoảng sợ hét lên: "Ông Lộ, tên kia lại báo cảnh sát!"
 

Lộ Bái không có thời gian để ý đến anh ta, bởi vì ông ta thấy Ngụy Phong đang cưỡi một chiếc mô tô từ đằng xa gào thét lao tới, chỉ nghe thấy một tiếng phanh xe chói tai, chiếc mô tô ma sát tạo ra một vệt đen trên con đường phía trước.
 
Người đàn ông nhảy xuống khỏi chiếc mô tô, ném điện thoại di động cho Lộ Bái: "Thứ ông muốn ở bên trong."
 
Dứt lời, anh chạy về phía cái hố.
 
"Ngụy Nhiên!"
 
Ngụy Nhiên ở phía dưới đã thoi thóp, hơi thở mong manh, một câu cũng không nói được.
 
Ngụy Phong đá bay Liễu Lệ Hàn bên cạnh ra, cướp lấy thang dây từ trong tay anh ta, treo nó lên thanh sắt, nhanh chóng trượt xuống, kéo Ngụy Nhiên ra khỏi đống xi măng.
 
"Ngụy Nhiên, giữ vững hơi thở."
 
Ngụy Nhiên kinh ngạc nheo mắt nhìn, liếc nhìn Ngụy Phong: "Em... Biết ngay là anh sẽ đến cứu em mà."
 
Ngụy Phong kéo tay rồi cõng Ngụy Nhiên trên lưng: "Giữ chặt lấy, anh cõng em lên."
 
Lộ Bái lục tung chiếc điện thoại di động Ngụy Phong ném tới nhưng cũng không tìm thấy video mà ông ta muốn xóa vĩnh viễn đi kia đâu.
 
Ông ta tức giận không kìm được đi đến mép hố, hét vào bên trong: "Ngụy Phong! Video đâu!"
 
Ngụy Phong cõng Ngụy Nhiên trên lưng, leo lên khỏi hố như ác quỷ, đặt cậu nằm dưới đất, mình cũng ngửa người ngồi xuống, cười lạnh: "Ông có ngu không? Nếu thực sự có video, người công nhân Từ An Phùng đó còn lưu nó lại tới hôm nay ư? Nếu có thì ông ấy đã tới cục cảnh sát báo án từ lâu rồi, làm gì đến mức bị ông hại bị liệt."
 
"Mày... Mày nói gì, mày… mày không có video?" Trên mặt Lộ Bái đầy vẻ kinh ngạc: "Vậy làm sao mày biết được chuyện công trường Nam Lĩnh lúc trước?"
 
"Tôi cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra ở công trường Nam Lĩnh. Lúc đó Từ An Phùng nghe lời ông, ngoan ngoãn xóa video, cũng không nhìn lén, là chính ông không yên tâm, ác độc xuống tay với ông ấy, còn ngụy trang thành một vụ tai nạn ở công trường. Sau đó tôi tìm thấy ông ấy, nghe ông ấy kể về chuyện video nhưng cả ông ấy và tôi... đều không biết nội dung video đó là gì."
 
"Mày lừa tao! Ngụy Phong, mày lừa tao!"
 
"Đúng vậy, ông đây lừa ông đấy. Ông bị Lộ An Thuần lừa nhiều năm như vậy, chỉ tin những gì ông muốn tin." Trong mắt anh tràn đầy vẻ khinh miệt nhìn ông ta: "Ông thật sự là kẻ ngu xuẩn nhất, dễ lừa nhất mà tôi từng thấy "
 
Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi bên ngoài càng ngày càng gần, Lộ Bái đột nhiên cười gằn: "Mày không có video hay bằng chứng gì về chuyện công trường Nam Lĩnh, báo cảnh sát thì có làm sao, mày có đội ngũ luật sư hàng đầu. Ngụy Phong, mày nghĩ như thế này đã có thể quật ngã tao hay sao, ngây thơ quá."
 
Ngụy Phong nhún vai, thản nhiên nói: "Nhưng tôi có nhân chứng."
 
Lời còn chưa dứt đã thấy tài xế Kiều Chính dẫn cảnh sát đến hiện trường, xác nhận sự thật phạm tội cố ý giết người vừa rồi của Lộ Bái.
 
Lộ Bái không thể tin được, ông ta không ngờ rằng tài xế đi theo ông ta nhiều năm như vậy lại phản bội ông ta.
 
"Kiều Chính, ông đang làm gì vậy!"
 
Kiều Chính mặt không cảm xúc nhìn ông ta...
 
"Ông Lộ, lâu rồi không gặp."
 
"Ông... Ông cũng bị nó mua chuộc?"
 
"Có lẽ tôi cần phải giới thiệu lại bản thân mình. Tôi không phải Kiều Chính, tôi là ba của người mà ông vừa định mưu sát, cũng là tài xế Chu Nam Xuyên lúc trước bị ông tự tay đẩy xuống biển..."
 
Lộ Bái không thể tin được nhìn ông ấy: "Sao có thể thế được, không thể nào, ông đã chết rồi, ông không phải Chu Nam Xuyên, tôi biết Chu Nam Xuyên trông như thế nào."
 
"Tôi lái xe cho ông nhiều năm như vậy, cho dù có thay hình đổi dạng, ông cũng không thể không phát hiện ra chút nào như thế chứ." Khóe miệng Kiều Chính nhếch lên nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: "Ông đúng là... Quá ngạo mạn."
 
Chiếc còng lạnh như băng còng xuống tay Lộ Bái.
 
Lần này, ông ta biết mình đã hoàn toàn mất trắng rồi.
 
Những năm qua, Kiều Chính là người Lộ Bái tin tưởng nhất ở bên cạnh ông ta, ông ấy đã giúp ông ta giải quyết bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, tất cả những gì ông ta làm, ông ấy đều biết hết.
 
Mà người đàn ông này trăm phương nghìn kế... Ẩn giấu, rình rập, chỉ chờ thời cơ chín muồi để ra tay hạ gục ông ta.
 
Ông ta đã không còn bất kỳ đường sống nào để trở mình nữa rồi.
 
...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận