Tình Yêu Của Chúng Ta

Trong lòng Lộ An Thuần chất chứa đầy lo lắng, hơn nữa còn ôm bụng tức và trách cứ về chuyện hôm nay Ngụy Phong gọi Ngụy Nhiên đến hiện trường hôn lễ. 
 
Nhưng trong nháy mắt người đàn ông này tiến vào trong cơ thể cô, tất cả những cảm xúc này đều hóa thành ánh hào quang chói lọi, thành sao băng trải khắp bầu trời, băng qua thế giới của Lộ An Thuần.... Đó là cảm giác trước nay chưa từng có, vừa chân thật vừa căng đầy, khiến cô thấy đau vô cùng, hai mắt rơm rớm lệ.
 
Ngụy Phong cọ chóp mũi lên khuôn mặt cô, dịu dàng hôn lên những giọt lệ vương trên đó, khóe miệng cong lên nở một nụ cười ranh mãnh: “Đồ mít ướt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Còn lâu ấy.”
 
“Vậy là do đau sao?”
 
“Cũng không phải.”
 
Anh biết cô thích khóc, vì uất ức mà nhiều khi không khống chế được cảm xúc rồi hay nổi giận lung tung.
 
Lộ An Thuần đã làm bạn với căn bệnh này rất nhiều năm nhưng ở trước mặt anh, cô vẫn luôn cố gắng để trở nên tốt và vui vẻ hơn.
 
“Vậy thì là do sướng đến phát khóc hả?”
 
“Ngụy Phong, anh có thể câm miệng một lúc được không? Cứ lẳng lặng mà làm không được hả?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đấy không phải là phong cách của anh, anh thích trò chuyện.”
 
“Lúc nào trò chuyện mà chẳng được.”
 
“Trò chuyện vào những lúc thế này có hiệu quả giao thoa linh hồn, hòa quyện tâm hồn hơn những lúc bình thường, em không biết hả?”
 
“Em chỉ muốn đuổi anh ra ngoài thôi.”
 
“Em không nỡ đâu.”
 
Một tay Ngụy Phong chống lên chiếc gối bên cạnh người Lộ An Thuần, tay còn lại nhẹ nhàng đùa nghịch những sợi tóc mềm mại của cô, chăm chú quan sát từng sự thay đổi dù chỉ là rất nhỏ trên khuôn mặt cô với vẻ đầy thích thú.
 
Lộ An Thuần quay sang một bên, chợt thấy anh bỗng dưng tạm dừng động tác nên nhìn anh với vẻ cực kì nghi hoặc. 
 
Anh như một vị tướng quân hoành hành ngang ngược, sau khi chiếm được lãnh địa của cô thì dựng trại tại chỗ, chậm chạp không chịu tiếp tục tiến lên.
 
“Anh lại làm sao nữa vậy?” Cô hỏi.
 
“Chẳng sao cả, nghỉ ngơi chút thôi.”
 
“Vậy anh ra ngoài mà nghỉ ngơi đi.”
 
“Không ra, cứ nghỉ ngơi bên trong em đấy.”
 
“...”
 
Lộ An Thuần khẽ đẩy Ngụy Phong ra, anh vẫn cười xấu xa, hai tay chống bên cạnh người cô, từng giọt mồ hôi chảy theo cần cổ thon dài đẹp đẽ của anh dọc xuống đến cơ ngực, sau đó chầm chậm nhỏ xuống mặt rồi cơ thể cô.
 
“Đã nghỉ ngơi xong chưa?”
 
“Sốt ruột hả?”
 
“Em sắp không kiên nhẫn nổi nữa rồi. Anh nghỉ ngơi bao lâu rồi chứ.”
 
“Gấp làm gì, thời gian còn sớm, tương lai còn dài.... Mỗi ngày anh đều muốn yêu em.”
 
Ngụy Phong yêu cái vẻ mất kiên nhẫn trên gương mặt và cả khát vọng mãnh liệt mơ hồ lộ trong đáy mắt của cô gái, thế rồi vỗ mông cô....

 
“Lên trên.”
 
*
 
Tắm rửa xong, Lộ An Thuần dựa vào tủ phòng tắm tự thoa kem dưỡng thể cho mình, mỗi một tấc da thịt trắng nõn mịn màng giờ đây không chỉ thuộc về một mình cô nữa mà còn thuộc về anh.
 
Lộ An Thuần cực kỳ thích cảm giác hoàn toàn có được một người và cũng hoàn toàn thuộc về một người như thế này.
 
Con người Ngụy Phong bình thường thì có vẻ rất kiêu ngạo và lạnh lùng, đặc biệt là những lúc anh im lặng, không ai dám chủ động đến gần trò chuyện cùng anh, những người ở dưới người nào người nấy đều rất sợ anh.
 
Nhưng ở trước mặt cô anh lại như biến thành một người hoàn toàn khác, vừa hết sức vô lại lại còn siêu lắm mồm, lúc làm chuyện ấy thì càng quá đáng hơn, cứ hỏi mấy câu hỏi khiến cô xấu hổ không dám mở miệng nhưng cứ khăng khăng đòi cô trả lời một cách nghiêm túc.
 
Lộ An Thuần cảm thấy dường như Ngụy Phong thích nói, thích tán gẫu với cô còn nhiều hơn cả thích làm chuyện ấy với cô nữa kìa. Anh khát vọng thân thể cô nhưng càng khát vọng linh hồn của cô hơn. 
 
Anh muốn chọc cho cô vui, làm cô cười, hơn nữa còn làm không biết mệt mỏi.
 
Lần đầu tiên anh đưa cô lên đỉnh, hơn nữa còn những hai lần.
 
Lộ An Thuần bước ra khỏi phòng tắm, nhìn người đàn ông đang vùi mặt vào gối của mình trên giường, lên tiếng: “Ngụy Phong, anh đi tắm rửa đi.”
 
Ngụy Phong lưu luyến ôm chiếc gối của cô: “Hơi xấu hổ.”
 
“???”
 
Anh đưa tay xốc cô lên: “Em đừng nhìn ông đây.”
 
Lộ An Thuần giành lấy chiếc gối trong tay anh, mất kiên nhẫn giục: “Mau đi tắm rửa đi. Anh xem anh đổ bao nhiêu là mồ hôi này, ga giường ướt hết cả rồi.”
 
“Cho dù anh có đổ nhiều mồ hôi hơn thế cũng không thể làm ướt hết ga giường được đâu.”
 
Hai má của Lộ An Thuần đỏ bừng: “Tại anh hết.”
 
“Được rồi, là tại anh.”
 
Ngụy Phong đứng dậy, bước đến chỗ ngăn tủ lấy một chiếc ga giường mới ra thay trước, để cô được nằm thoải mái hơn, sau đó mới đi vào phòng tắm xối nước ấm.
 
Lộ An Thuần nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, cả người mệt lả, chỉ chốc lát sau đã thiu thiu vào giấc ngủ, không ngờ Ngụy Phong vừa tắm nước ấm xong, cả người nóng hầm hập ôm chầm lấy cô, đầu dụi dụi vào sau cổ cô, ngứa ngáy đến mức cô bật cười khúc khích không ngừng.
 
“Á, Ngụy Phong, được rồi mà….”
 
Ngụy Phong lưu luyến ôm cô, dáng vẻ này của anh y chang một chú chó săn lông vàng to bự, thật sự giống y xì đúc, hoàn toàn không thấy dáng vẻ sát phạt, quyết đoán thường ngày.
 
“Bà xã, sau này mỗi ngày anh đều muốn.”
 
“Mỗi ngày á?”
 
“Anh rất yêu bà xã của anh mà.”
 
Lộ An Thuần xoay người, nâng khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lên, âu yếm nhìn anh: “Không ngờ ông xã nhà chúng ta lại là một em gái ngọt ngào, siêu ngọt ngào nha.” 
 
“Đừng kể cho những người khác biết nhé.” Anh nhéo nhéo mũi cô: “Nhất là Chúc Cảm Quả, cậu ấy sẽ cười nhạo anh cả đời mất.”
 
“Em sẽ không kể nhưng anh không được chọc giận em nữa đâu đấy.”
 
“Anh chọc giận em lúc nào?”
 
“Nhiều lúc lắm, anh không tự phát hiện ra sao?”

 
Ngụy Phong thốt lên: “Hoặc có lẽ em nên kiểm điểm lại bản thân mình thử xem, sao lại hay giận như thế?”
 
“Ngụy Phong, nếu anh còn tiếp tục nói về vấn đề này nữa thì có lẽ đêm nay chúng ta phải chia phòng ngủ đấy.”
 
Ngụy Phong lập tức câm miệng, lưu luyến hôn cô.
 
Lộ An Thuần sợ nếu anh còn hôn tiếp nữa thì lại uổng công vừa tắm rửa sạch sẽ nên vội vàng đưa tay ngăn anh lại.
 
“Lộ An Thuần, anh sẽ bảo vệ gia đình của chúng ta.” Ngụy Phong thành kính hôn lên cổ tay mảnh khảnh của cô, con ngươi đen như mực lẳng lặng nhìn cô: “Sau này sẽ không một ai có thể làm em tổn thương được nữa.”
 

 
Chuyện Lộ Bái lái xe khi say rượu kết hợp với chuyện dùng vũ lực gây thương tích cho người khác ở nơi công cộng leo hotsearch mấy ngày liên tiếp, sức nóng duy trì liên tục, không hề có chiều hướng giảm xuống.
 
Lộ An Thuần cảm thấy với thực lực của tập đoàn Lộ Thị, nếu thật sự muốn đè chuyện này xuống thì không hẳn là không thể đè được.
 
Có điều bây giờ Lộ Bái đang bị tạm giam, nội bộ tập đoàn nghe theo Ngụy Phong, cứ như thiên lôi sai đâu đánh đó, anh không ra tay dập tắt hotsearch này, như vậy tất nhiên dư luận sẽ càng ngày càng gay gắt hơn.
 
Hình tượng doanh nhân từ thiện mà Lộ Bái gây dựng cho mình suốt bao nhiêu năm qua đã sụp đổ chỉ sau một đêm. Bất kể Liễu Như Yên là người vợ Lộ Bái cưới hỏi đàng hoàng hay chỉ là tình nhân thì hình tượng người đàn ông bạo lực gia đình của ông ta đã được chứng thực. Các thành viên hội đồng quản trị của công ty cũng cực kỳ phiền não về chuyện này, bởi vì lợi ích thực tế bị tổn hại cho nên sự bất mãn với Lộ Bái cũng càng ngày càng tăng.
 
Mà Ngụy Phong đã lợi dụng quãng thời gian Lộ Bái ngồi tù để lo liệu xong xuôi thủ tục xuất ngoại cho Liễu Như Yên, sắp xếp sẵn sàng tất cả những điều kiện sinh hoạt cần thiết cho cuộc sống ở nước ngoài của cô ấy. Bây giờ bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản Liễu Như Yên rời đi nếu cô ấy muốn nữa.
 
Ngụy Phong tiễn người phụ nữ ra sân bay, giúp cô ấy đặt hành lý lên băng chuyền ký gửi.
 
Lúc đến cổng kiểm tra an ninh, Liễu Như Yên quay đầu lại nhìn người đàn ông anh tuấn rắn rỏi trước mặt này: “Đi quá vội vàng, thay tôi nói lời từ biệt với An An, nói với con bé… Từ ngày đầu tiên gặp con bé, tôi đã rất quý, quý em ấy nhiều.”
 
Trong đôi mắt đen như mực của Ngụy Phong hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, có lẽ chỉ khi nghĩ đến Lộ An Thuần, người đàn ông lạnh như băng này mới tan chảy trong chốc lát: “Ai mà không yêu cô ấy cho được chứ.”
 
Ác ma đáng sợ Lộ Bái kia lại có thể sinh ra được cô con gái dịu dàng hơn cả thiên sứ.
 
“Nếu tôi thành công, chị có thể trở về bất cứ lúc nào. Nếu tôi thất bại, cả đời này chị đừng bao giờ quay lại. Tôi sẽ khiến ông ta ngã xuống đáy, tạm thời ông ta không rảnh mà đối phó với chị đâu, có thể sẽ bỏ qua cho chị.”
 
“Cảm ơn.” Liễu Như Yên cảm kích nhìn anh: “Tôi nhất định sẽ báo đáp cậu.”
 
“Không cần đâu, tôi là người có ơn báo ơn, có thù báo thù. Trước đây chị đã giúp đỡ tôi, tôi chưa bao giờ quên.”
 
Trước kia Lộ An Thuần và anh chia tay, trong những ngày tháng tăm tối nhất trong cuộc đời, là Liễu Như Yên đã cho anh một con đường khác, một con đường gian nan cùng cực, tràn đầy nguy hiểm nhưng… lại có thể trở về bên cạnh cô.
 
Suốt nhiều năm qua, Liễu Như Yên đã giúp anh bước từng bước một để trở về, nói với anh sở thích, tính cách của Lộ Bái, tất cả những gì liên quan đến ông ta.
 
Cho nên không cần phải nói lời cảm ơn, Ngụy Phong chỉ làm chuyện mình cho là đúng.
 
Loa thông báo ở sân bay thúc giục hành khách đăng ký, Liễu Như Yên nhìn Ngụy Phong, không yên tâm hỏi anh: “Nếu thất bại, hai người… sẽ thế nào?”
 
“Thất bại? Nếu Lộ An Thuần không muốn chết, tôi sẽ sống qua loa tạm bợ với cô ấy, nếu cô ấy không muốn sống, tôi sẽ chết cùng cô ấy.” Ánh mắt Ngụy Phong tràn đầy tự tin: “Nhưng tôi sẽ không thua đâu.”
 
Dáng vẻ tự tin của anh đầy sức hút.
 
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, Liễu Như Yên đã hiểu được vì sao Lộ An Thuần lại thích anh, sự ngỗ nghịch trên người anh là thứ mà người bị trói buộc nhiều năm như Lộ An Thuần khát khao nhất nhưng lại không thể có được nhất.
 
Anh sẽ dẫn theo cô thoát ra khỏi lồng giam đó, cùng đón ánh mặt trời rực rỡ.
 
Nếu không được, anh cũng chuẩn bị sẵn sàng cùng cô rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
 

“Ngụy Phong, nếu kế hoạch của cậu thành công, chỉ sợ Lộ An Thuần sẽ không tha thứ cho cậu, cậu dùng cách đó…”
 
“Ai biết được, lúc nào cô ấy cũng luôn mềm lòng với tôi mà.” Đôi môi mỏng của Ngụy Phong cong lên một nụ cười may mắn, xoay người giơ tay lên: “Đến lúc đó tôi quỳ xuống trước mặt cô ấy cũng được.”
 

 
Đúng như những gì Lộ An Thuần dự đoán, chuyện say rượu lái xe và có ý định gây thương tích cho người khác cũng chẳng làm cho Lộ Bái bị tạm giam bao lâu, dù sao sau lưng ông ta còn có đoàn luật sư vô cùng tài giỏi.
 
Sáng sớm, ngay lúc Ngụy Phong bước ra từ phòng của Lộ An Thuần, được người giúp việc trong nhà cho biết ông Lộ đã trở về, bây giờ đang chờ anh ở phòng tập thể thao.
 
Ngụy Phong đến phòng tập thể thao riêng của Lộ Bái ở tầng ba ngôi biệt thự, đến cửa, anh hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
 
Tuy rằng Lộ Bái đã hơn năm mươi tuổi nhưng cách ông ta quản lý dáng người lại gần như biến thái, ngoài việc tập thể hình thường xuyên ông ta còn mê mẩn tập luyện quyền anh. Ông ta không thể che giấu được sự sùng bái và si mê đối với bạo lực dưới lớp áo quần bảnh bao thường ngày của mình. Ông ta khao khát có được khoái cảm thống trị người khác để bù đắp lại những tổn thương khuyết thiếu trước đây lúc ăn nhờ ở đậu, bị người ta xem thường.
 
Thực ra sau khi hiểu được điểm này, Ngụy Phong đã không còn cảm thấy ông ta là đối thủ quá đáng sợ nữa.
 
Đối thủ đáng sợ thực sự là kẻ khiến người ta không thể tìm ra được điểm yếu, còn kẻ phơi bày những khuyết thiếu và điểm yếu của mình trước mặt người khác mới là kẻ dễ dàng rơi vào cạm bẫy, bị người khác lợi dụng nhất. 
 
Ngụy Phong bước vào phòng tập quyền anh, còn chưa kịp mở miệng nói lời nào cả thì Lộ Bái đã ném cho anh một đôi găng tay quyền anh màu đen: “Luyện với tôi.”
 
Anh nghe lời đeo găng tay vào, so chiêu qua lại với Lộ Bái. Cơ bắp của Lộ Bái phát triển cực kỳ săn chắc, lúc trước động chân động tay với Liễu Như Yên ở sân bay, chưa đến mấy đòn đã đánh cô ấy đến mức mặt mũi bầm dập, không hề có sức chống trả.
 
Sắc mặt Ngụy Phong càng ngày càng lạnh, anh không dám tưởng tượng nổi mấy năm nay Lộ An Thuần đã trải qua cuộc sống như thế nào.
 
Mỗi một đòn Lộ Bái tung ra đều vô cùng tàn nhẫn, người bình thường không thể chống chịu nổi mấy đòn của ông ta, có điều Ngụy Phong cũng có nền tảng quyền anh nên có thể đối kháng ngang bằng với ông ta.
 
“Cậu không có chuyện muốn nói với tôi sao?” Lộ Bái hỏi với giọng lạnh lẽo.
 
“Có.” Ngụy Phong thản nhiên nói: “Trước mắt vì lý do tài chính mà hạng mục công trường đang thi công ở khu phía Đông phải tạm thời gác lại, công nhân cũng về nhà hết rồi, không thể khởi công trong một sớm một chiều.”
 
“Còn gì nữa?”
 
Hiển nhiên Lộ Bái đã biết hết tất cả mọi chuyện, đang đợi anh tự nói ra.
 
“Ông muốn hỏi chuyện của Liễu Như Yên?”
 
Lộ Bái dốc hết sức lực tung ra một đòn, giáng mạnh vào mặt anh, sức lực hung dữ và mạnh mẽ đó khiến thân thể anh lảo đảo lật nghiêng, phải dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình. 
 
Anh lau vết máu rỉ ra nơi khóe miệng, ngẩng đầu lên, đối mặt với người đàn ông hung ác nham hiểm và đáng sợ trước mặt này.
 
Ông ta biết Ngụy Phong tuyệt đối không thoát khỏi liên quan trong chuyện của Liễu Như Yên, thậm chí cả chuyện dư luận xôn xao sau đó, nếu nói không có người đứng sau ngấm ngầm tác động thì chỉ có thể do ông ta không may mắn mà thôi.
 
Lộ Bái tuyệt đối không tin.
 
Nếu bị tạm giam trong quãng thời gian dài như vậy mà còn không hiểu rõ chuyện này, e rằng nhiều năm qua Lộ Bái đã uổng công lăn lộn trên đời.
 
Người đàn ông đi đến trước mặt Ngụy Phong, túm lấy cổ áo anh, ấn mạnh anh vào tường, nói với giọng lạnh lùng: “Ngụy Phong, giở mánh khóe ngay trước mặt tôi, cậu còn non lắm.”
 
Ngụy Phong nhìn ông ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỉm cười: “Ông Lộ, tôi và Lộ An Thuần đã kết hôn, với mức độ coi trọng danh dự bản thân của ông, chắc sẽ không bằng lòng để con gái vừa mới kết hôn của mình tuyên bố ly hôn đâu nhỉ?”
 
Lộ Bái như nghe được chuyện gì hết sức nực cười, cười như không khép được miệng, vỗ mạnh lên mặt anh, ánh mắt y như đang nhìn đứa trẻ lên ba….
 
“Ngụy Phong, cậu thật sự cho rằng tôi không làm gì được cậu sao? Chỉ có chút thông minh vặt mà lại dám múa rìu qua mắt thợ, ông đây giết chết cậu chẳng qua cũng dễ dàng như giẫm chết một con kiến thôi.”
 
Nói xong ông ta lại lên gối, hung ác thụi vào bụng Ngụy Phong khiến anh co quắp gập lưng xuống, khóe miệng trào máu tươi.
 
Sắc mặt Lộ Bái dữ tợn, đang muốn phát tiết lửa giận vào anh, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của anh vang lên….
 
“Một năm trước, trên công tường biệt thự Lưu Thủy có một công nhân tên là Từ An Phùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông có còn nhớ không?”
 
Lộ Bái nghe thấy cái tên này, thoáng chốc sắc mặt thay đổi.
 
“Lúc ấy ông tự mình đến bệnh viện thăm ông ấy, xác định chắc chắn ông ấy đã biến thành người thực vật , không thể nói chuyện cũng không thể cử động. Ngay cả bác sĩ cũng nói có thể cả đời này ông ấy sẽ ở trong tình trạng như vậy mãi...”
 
Khóe miệng Ngụy Phong nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Sau đó, ông đã bồi thường cho người nhà ông ấy một khoản tiền, cũng không nhiều lắm nhưng đối với gia đình bọn họ thì đó đã là một khoản rất lớn rồi. Từ đó về sau, ông đã ném chuyện này ra sau đầu, không còn để ý tới nữa.”
 
“Với tư cách là thuộc hạ được ông tín nhiệm nhất, đương nhiên tôi không thể không quan tâm đến chuyện này được, cho nên một năm qua, gần như mỗi tuần tôi đều đến bệnh viện thăm người công nhân tên Từ An Phùng này. Mời bác sĩ tốt nhất cả trong và ngoài nước cho ông ấy, tổ chức chuyên gia hội chẩn, sử dụng thiết bị y tế tiên tiến nhất…. Thời gian không phụ lòng người, nửa năm trước cuối cùng ông ấy cũng tỉnh lại.”
 

Sắc mặt của Lộ Bái dần dần thay đổi, vùng cơ nơi khóe mắt khẽ giật giật.
 
Ngụy Phong đứng thẳng người dậy, lau vết máu nơi khóe miệng, cẩn thận sửa sang lại cổ áo, đôi mắt đen thẳm nhìn ông ta chằm chằm.
 
“Xuất phát từ sự cảm kích đối với tôi và sự thất vọng đối với ông, người công nhân này đã nói cho tôi biết, ông ấy là công nhân lâu năm của ông, lúc ông ấy làm việc ở công trường Nam Lĩnh, ông đã yêu cầu ông ấy xóa một đoạn video trên công trường. Ông ấy tò mò nên lén xem đoạn video kia, sau khi xem xong thì sợ tới mức mấy ngày mấy đêm không chợp mắt được. Trong khi xóa đoạn video kia ông ấy đã giữ lại một bản sao lưu mà thần không biết, quỷ không hay.”
 
“Ông ấy không nói chuyện này với bất cứ ai nhưng ông ấy đoán có lẽ chuyện mình bất ngờ ngã từ trên tầng xuống ở biệt thự Lưu Thủy có liên quan đến đoạn video này. Ông ấy cảm thấy ông sẽ không bỏ qua cho mình nên đã giao đoạn video đó cho tôi, làm lá bùa hộ mệnh cho ông ấy.”
 
Những lời này khiến Lộ Bái hoàn toàn nổi điên, cho dù trong ánh mắt ông ta quả thật ẩn chứa hận thù, hận không thể thắt cổ người đàn ông trước mắt này nhưng… ông ta vẫn chưa ra tay.
 
Đúng vậy, chỉ có ở dưới ưu thế nghiền ép tuyệt đối, Lộ Bái mới có khoái cảm khi thi hành bạo lực đối với người khác, ông ta mới có thể thưởng thức được biểu cảm thống khổ trên mặt của đối phương.
 
Nhưng bây giờ Ngụy Phong đang chiếm ưu thế.
 
Đoạn video kia là thứ tuyệt đối, tuyệt đối không thể công bố cho mọi người biết.
 
Mà ông ta cũng không thể nào ngờ rằng sự tín nhiệm của ông ta đối với Ngụy Phong lại mang đến sự đả kích mang tính hủy diệt đối với ông ta.
 
Chỉ cần đoạn video kia vẫn còn nằm trong tay anh, Lộ Bái sẽ vĩnh viễn không thể làm gì được anh.
 
“Xem ra cậu đã ủ mưu từ lâu.” Lộ Bái nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Vì sao lại phản bội tôi?”
 
“Xem ra ông vẫn chưa biết chuyện gì nhỉ.” Ngụy Phong cử động chiếc cổ cứng ngắc, cười lạnh lùng, bước ra khỏi phòng tập thể thao….
 
“Gọi Liễu Lệ Hàn tới hỏi thử xem, ông sẽ biết tất cả mọi chuyện.”
 
….
 
Lúc ra khỏi phòng, lòng bàn tay của Ngụy Phong đã đổ một lớp mồ hôi.
 
Khi anh trở lại phòng ngủ, Lộ An Thuần đã tỉnh lại, đang ngồi bên cửa sổ lồi, làn gió lành lạnh sớm mai lén lút thoảng qua giường thổi vào phòng, đùa giỡn chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh của cô.
 
Trên cần cổ trắng nõn của cô có dấu vết ửng đỏ mờ ám, vô cùng quyến rũ nhưng hai gò má cô lại tái nhợt, sắc mặt tiều tụy.
 
“Em có muốn ngủ thêm lát nữa không? Chờ ông ta đi rồi lại dậy?”
 
Ngụy Phong bước đến sau lưng cô, ôm gọn thân mình mảnh khảnh gầy yếu của cô gái vào trong lòng: “Chắc hẳn tạm thời ông ta không có thời gian để bận tâm đến em đâu, đừng sợ.” 
 
Lộ An Thuần cảm nhận được cái ôm siết chân thật và ấm áp của người đàn ông thì quay đầu lại nhìn anh. Khóe miệng anh bị sứt, mắt trái cũng có dấu vết bầm tím rõ ràng, cô có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra khi Lộ Bái gọi anh đến.
 
Cô run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng áp bàn tay mềm mại, mịn màng lên khuôn mặt anh: “Đau không?”
 
Ngụy Phong hôn lên cổ tay cô, lưu manh nói: “Không đau bằng tối hôm qua em cắn anh.”
 
Lộ An Thuần không vui khẽ đẩy anh ra: “Em không nói đùa với anh.”
 
“Anh cũng đâu có nói đùa, lần sau em đừng cắn anh, em rên cũng được.”
 
“….”
 
Lộ An Thuần bị anh chọc tức đến mức bật khóc.
 
Chọc cho người phụ nữ mình yêu cười là một chuyện không hề dễ dàng, nhiều lúc những trò đùa thô bỉ và lưu manh của Ngụy Phong chỉ chọc tức cô, khiến cô thêm đau lòng.
 
Nhìn thấy đôi mắt ướt át của cô gái, anh cũng cảm thấy rất bất lực, chỉ có thể vòng tay ôm cô từ phía sau, để thân thể ấm áp và rắn rỏi của mình an ủi cô.
 
“Ông ta không dám làm gì anh đâu, yên tâm đi.”
 
“Ngụy Phong, em sợ lắm, thật sự rất sợ...”
 
Anh càng ôm cô chặt hơn, dán vào bên tai cô, kiên định nói…
 
“Tin anh, đây là một lần cuối cùng.”
 
“Sau này em không bao giờ phải… Sợ nữa.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận