Tình Yêu Của Chúng Ta

Một lát sau, cuối cùng cả hai người họ mới rời khỏi khu gắp thú ác mộng này, đi về phía cửa chính trung tâm thương mại, Lộ An Thuần vội vàng lén lút bám theo.
 
“Nhanh lên, Ngụy Phong, mau đuổi theo.”
 
Ngụy Phong đi tới một cách thong thả ung dung: “Không phải em nói muốn buông tay để con trẻ tự do trưởng thành sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ờm… Tuy rằng lời nói là như vậy, nhưng với tư cách là chị gái, em cảm thấy việc này cũng cần phải được quan sát từ xa, anh nhìn xem, trời cũng sắp tối rồi, nhỡ gặp phải chuyện gì không hay thì sao.”
 
Ngụy Phong nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới có hai giờ chiều.”
 
“Còn bốn tiếng nữa là trời tối rồi.”
 
“Nhưng mà giờ đang là mùa hè, phải tám giờ tối thì trời mới tối.”
 
“Ngụy Phong, anh nhất định phải tranh cãi với em về chuyện này mới được hả!” Lộ An Thuần trợn mắt, nhìn anh với vẻ đầy tức tối: “Gần đây anh kiêu ngạo quá đáng rồi đấy!”
 
Ngụy Phong lập tức khóa chặt miệng lại, không nói gì nữa, đi theo cô, trông cực kỳ nghe lời.
 
Hai người cứ thế bám theo Ngụy Nhiên và cô gái, đi xuyên qua những con hẻm nhỏ ngoằn nghèo, lại đi qua đường hầm và đường trú ẩn, rồi tiếp tục đi lên cây cầu vượt… Cuối cùng dừng lại trước cửa một tiệm net có tên ‘Phi dương tại tuyến’.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần trơ mắt nhìn thằng bé này đưa con gái nhà người ta vào trong tiệm nét, quả thật không tài nào tưởng tượng nổi: “Anh nói xem thằng bé có vấn đề gì không, không gắp được thú bông thì thôi đi, sao lại dẫn em gái kia tới tiệm net chứ! Con trai các anh… Đều là ngốc nghếch như thế hết à?”
 
Thấy cô gái nhỏ cứ nhìn mình chằm chằm, Ngụy Phong nhún vai, nói: “Nhìn anh làm gì, anh giỏi hơn thằng bé nhiều, nếu dẫn con gái đi hẹn hò thì anh còn biết vào phòng chơi game dành cho cặp đôi.”
 
Nhớ lại hồi mười tám tuổi, hai người thực sự chui vào phòng chơi game cho cặp đôi, Lộ An Thuần không kìm được nụ cười trên môi: “Anh thật sự thông minh hơn thằng bé một chút.”
 
“Chỉ có một chút thôi á?”
 
“Phòng chơi game dành cho cặp đôi với ngồi ở hành lang tiệm net thật ra cũng chẳng khác nhau là mấy. Anh quên rồi sao, anh cũng ngồi chơi game với em nguyên một buổi trưa đó thôi.”
 
“Cũng đúng.” Ngụy Phong liếc cô: “Thật ra em cũng biết anh muốn làm gì mà, chỉ là…”
 
“Có suy nghĩ xấu xa nhưng không có lá gan để biến ý nghĩ thành hành động, đúng không?”
 
“Anh có cả suy nghĩ lẫn lá gan.”
 
“Vậy sao anh không làm?”
 
Ngụy Phong cúi đầu suy nghĩ, nhớ lại tâm trạng của mình lúc đó: “Anh sợ không thể cho em được nhiều thứ hơn, khi đó anh đang trong tình cảnh khốn đốn, chạm vào em như là đang khinh nhờn em vậy.”
 
Anh luôn có cách để khiến cho trái tim của Lộ An Thuần cảm thấy vừa chua chát vừa ngọt ngào.
 
“Đương nhiên, lý do quan trọng nhất chính là.” Anh lại nói thêm câu nữa: “Anh không chuẩn bị ba con sói.”
 
“Ngụy Phong!” Lộ An Thuần nhìn dáng vẻ cười xấu xa của đối phương, thật sự hận không thể đánh chết anh: “Nếu như trong tương lai em chết sớm thì chắc chắn là do bị anh làm cho tức chết.”
 
“Cái gì mà chết hay không chứ, xùy.”

 
“Anh!”
 
Hai người cãi nhau ầm ĩ ở trước cửa tiệm net một lúc mới bước vào bên trong quán đợi. Một lúc lâu sau, trông thấy Ngụy Nhiên thật sự cùng chơi Liên Minh Huyền Thoại với cô gái đó, mà trông có vẻ chơi khá là nhập tâm, Ngụy Phong quay sang nói chuyện với Lộ An Thuần: “Anh cảm thấy không cần phải giám sát nữa, ý của bà xã thế nào.”
 
“Cũng đúng.”
 
Những nam sinh có tính cách ngờ nghệch dẫn bạn gái đi hẹn hò ở tiệm net như vậy chắc hẳn sẽ không gây ra điều gì phiền phức, mà thằng bé Ngụy Nhiên này, so với anh trai của cậu năm đó, vẫn non và xanh lắm.
 
Hai người đi ra khỏi tiệm net, chuẩn bị ra vỉa hè để bắt xe taxi đi về nhà.
 
Vừa mới lên xe, Lộ An Thuần liền trông thấy Ngụy Nhiên và cô gái đó cũng cùng nhau đi ra khỏi tiệm net, ngồi lên trên một chiếc taxi khác.
 
“Bác tài, phiền bác theo sau chiếc taxi kia giúp cháu với.”
 
Ngụy Phong khó hiểu liếc nhìn cô một cái: “Không phải là không đi theo nữa sao?”
 
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía đằng trước, nói: “Trời sắp tối rồi, cả hai không nhanh chóng lịch sự tạm biệt nhau rồi từng người về nhà đi, sao lại còn cùng lên một chiếc xe rồi không biết đi tới đâu chứ, anh không cảm thấy rất đáng nghi sao?”
 
Ngụy Phong nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới có bốn giờ chiều, còn bốn tiếng nữa trời mới tối mà.”
 
Cô giơ tay, giả vờ muốn đánh anh, Ngụy Phong nhanh chóng duỗi tay ra cản lại, tỏ vẻ không vui chỉnh lại cổ áo: “Em chỉ biết bắt nạt anh thôi.”
 
Chẳng mấy chốc, chiếc xe taxi ở phía trước dừng lại trước cửa một khách sạn có tên là Happy Holiday Hotel, Lộ An Thuần há hốc mồm nhìn Ngụy Nhiên và cô gái đó vừa tươi cười vừa đi vào trong khách sạn rồi biến mất trong thang máy của khách sạn.
 
Cô quay đầu nhìn về phía Ngụy Phong, trên mặt của Ngụy Phong đã hoàn toàn thu lại vẻ ung dung và giễu cợt trước đấy, vẻ mặt anh xụ xuống ngay tức khắc.
 
“Thằng ranh con này.”
 
Anh khẽ chửi một câu, nhanh chóng tiến vào trong khách sạn Happy Holiday Hotel, đi tới trước quầy lễ tân.
 
Lộ An Thuần sợ anh quá khích nên vội vàng tiến lên giữ chặt anh lại: “Anh muốn làm gì thế?”
 
“Thằng nhóc thối đó còn chưa đủ mười tám tuổi, trông cô gái đó cũng còn nhỏ tuổi, em cảm thấy anh định làm gì?”
 
“Đương nhiên hẳn là phải ngăn cản lại hành vi này rồi nhưng mà cứ tùy tiện đi lên như vậy, liệu có gây tổn thương về mặt thể xác và tinh thần cho mấy đứa nhỏ không? Chúng ta có lẽ nên gọi điện thoại cho em ấy trước, nhỡ là hiểu lầm thì sao?”
 
Có lẽ Ngụy Phong không kiềm nén nổi cơn giận dữ đang bùng lên hừng hực, trực tiếp ấn 110 báo cảnh sát, Lộ An Thuần biết anh có thể dám làm ra cái chuyện báo cảnh sát để bắt thằng nhóc nhà mình, vội càng cướp lấy điện thoại: “Em nghĩ Ngụy Nhiên sẽ không làm ra loại chuyện này đâu, em ấy không phải đứa trẻ hư, để em gọi điện thoại cho em ấy trước.”
 
“Nếu nó thật sự dám làm như vậy…” Tay của Ngụy Phong siết chặt lại thành nắm đấm, khóe mắt cũng giật giật: “Đó chính là do anh dạy dỗ không tốt, ông đây sẽ đánh chết nó trước, sau đó tự mình vào tù.”
 
Lộ An Thuần vỗ lưng anh ủi anh, đồng thời gọi điện thoại cho Ngụy Nhiên.
 
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trong trẻo và ấm áp của thiếu niên truyền tới…
 
“Anh à, có chuyện gì thế?”
 
“Ngụy Nhiên, em đang ở đâu thế?”
 

“A, là chị sao, chị đang ở cạnh anh trai em ạ? Sao chị lại gọi bằng điện thoại của anh của em?”
 
“Chị hỏi em chút, em đang ở đâu vậy?”
 
“Em đang ở khách sạn đó.”
 
“Em… Em thậm chí còn không thèm che giấu một chút nào sao?”
 
“Che giấu gì chứ, em thật sự đang ở khách sạn mà, có chuyện gì thế chị?”
 
Lộ An Thuần cau mày, hạ thấp giọng xuống, hỏi: “Em ở khách sạn làm cái gì?”
 
“À, ừm…”
 
“Được rồi, nói cho chị số phòng đi.”
 
“Chuyện gì vậy chị?!”
 
“Chị và anh trai em…” Lộ An Thuần liếc nhìn Ngụy Phong: “Chị và anh trai em đang ở trong sảnh của Happy Holiday Hotel, em có biết anh trai của em tức giận tới mức nào không?”
 
“…”
 
“Hai người theo dõi em?”
 
“Chỉ là tình cờ bắt gặp lúc đi trên đường thôi, hôm nay chị đi thử váy cưới với anh trai em.”
 
“Em nói linh tinh gì với nó thế?” Ngụy Phong nói xong, tiến lên định giật lại điện thoại, Lộ An Thuần vội vàng tránh khỏi anh, nói với Ngụy Nhiên: “Mau nói cho bọn chị biết số phòng đi.”
 
Ngụy Nhiên cũng đoán ra bọn họ đang hiểu lầm, thở dài, đáp: “Hai người lên đi, phòng 302.”
 
Lộ An Thuần cúp điện thoại, nói với Ngụy Phong: “Anh có muốn ở dưới lầu bình tĩnh một lát không, em đi lên xem tình hình thế nào.”
 
“Đừng nói lung tung.” Ngụy Phong đi vào thang máy, ấn lên tầng 3.
 
Lộ An Thuần thấp thỏm đi sau lưng anh, không nhịn được dặn dò anh một phen: “Một lát nữa thấy bọn nhỏ, anh làm ơn đừng ra tay. Dù sao vẫn còn có một cô gái ở bên trong, giữ lại chút thể diện cho thằng bé đi.”
 
Ngụy Phong hừ mũi.
 
Vừa thấy dáng vẻ này của anh, Lộ An Thuần hiểu ngay, anh chẳng hề nghe lọt tai lời của cô, thằng nhóc thối kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
 
Tới tầng 3, thang máy từ từ mở ra, Ngụy Phong sải bước đi ra ngoài, nhìn thấy Ngụy Nhiên đang đứng trước cửa phòng 302 ở cuối hành lang.
 
Cậu ủ rũ dựa người vào tường, tâm trạng có vẻ vô cùng sa sút, tuy cậu có chiều cao 1m8 nhưng lúc này dáng vẻ trông như học sinh tiểu học đang ‘héo rũ’ vì phạm lỗi vậy.
 
Ngụy Phong đi lên trước nắm lấy cổ áo của cậu, anh còn chưa kịp mở miệng chất vấn, Ngụy Nhiên đã chủ động lên tiếng: “Anh có muốn vào trong xem một chút không?”
 

Lộ An Thuần ngó vào phòng một cái, lại thấy trong phòng có rất nhiều nam sinh, có người nằm trên giường, có người ngồi ở bục cửa sổ, có người ngồi bàn học, mà bọn họ đều đang làm một chuyện giống nhau…
 
Múa bút thành văn trên sách bài tập.
 
Trong đó còn có cả người mà Lộ An Thuần cũng biết, Hàn Kiêu – người bạn thân thiết của Ngụy Nhiên trong đội bóng rổ.
 
Mà cô gái đã đi hẹn hò với Ngụy Nhiên đang kiên nhẫn giảng cách làm bài cho một cậu nam sinh.
 
Ngụy Nhiên vì không muốn quấy rầy các bạn đang học nên nhẹ nhàng đóng cửa lại, sắc mặt Ngụy Phong lúc này mới hòa hoãn đôi chút, anh phun ra một từ…
 
“Giải thích.”
 
Ngụy Nhiên bất đắc dĩ mà nói: “Bạn nữ đó tên là Từ Thanh Thanh, là người học giỏi nhất lớp bọn em, trước kia cậu ấy có tỏ tình với em, em nghĩ thành tích của mình không được tốt lắm, nếu như không thi đỗ vào những trường nằm trong top 10 trên cả nước hay trường thuộc dự án 985 thì số tiền học phí đắt đẻ mà anh trai nộp cho em mấy năm nay sẽ bị uổng phí, nên đã không đồng ý với cậu ấy. Đây không phải là… Chẳng phải sắp tới kì thi cuối kỳ rồi sao, Hàn Kiêu bảo em mời Từ Thanh Thanh tới dạy kèm cho mấy thằng con trai trong đội bóng rổ của bọn em, cậu ấy sẽ dạy kèm bọn em với điều kiện là em đồng ý hẹn hò với cậu ấy.”
 
Lộ An Thuần hiểu vấn đề: “Hóa ra chuyện là vậy à?”
 
Ngụy Phong không buông tha ngay, tiếp tục nói: “Dạy kèm thì sao không học chỗ khác, vì sao lại phải tới khách sạn?”
 
“Khách sạn này là sản nghiệp của nhà Hàn Kiêu, không mất tiền.”
 
Lộ An Thuần và Ngụy Phong nhìn nhau một cái nhưng cũng không nói gì hết.
 
Ngụy Nhiên thấy tình hình như vậy, tức khắc bắt đầu phản kích lại: “Em còn chưa hỏi hai người đâu, vậy mà lại theo dõi em! Đây là loại hành vi xấu xa gì thế không biết? Lòng tin cơ bản giữa người với người đâu rồi, ở trong mắt hai người em khốn nạn đến vậy sao?”
 
“Chị xin lỗi, Ngụy Nhiên.”
 
Lộ An Thuần định xin lỗi nhưng Ngụy Nhiên đã ngắt lời cô: “Em không trách chị đâu, đều là do anh trai em chứ còn ai vào đây nữa!”
 
Ngụy Phong: …
 
“Ông đây đi theo em thì có gì sai hả?” Anh vỗ đầu Ngụy Nhiên, ngụy biện: “Anh là anh trai của em.”
 
Ngụy Nhiên tức giận tới mức giậm chân bình bịch: “Chị, chị nhìn anh trai em đi. Đã làm sai rồi mà không biết hối cải, mấy năm nay em đã phải chịu đựng sự vô lí như thế của anh ấy đấy, chị mau mắng anh ấy đi!”
 
“Thật sự quá đáng quá mà! Ngụy Phong, có người nào làm anh trai như anh không!”
 
Ngụy Phong nhếch mép cười khẩy: “Cũng không biết là ai cứ kéo anh đi theo cho bằng được.”
 
“Được rồi, chị đã giúp em dạy dỗ anh trai rồi, em mau vào học với các bạn đi.” Lộ An Thuần đẩy Ngụy Nhiên vào phòng, sau đó chột dạ kéo tay Ngụy Phong rời đi, tới cửa thang máy, cô còn vẫy tay chào tạm biệt với Ngụy Nhiên.
 
Ngụy Nhiên cũng vẫy tay đáp lại, rầu rĩ đi vào phòng 302, Hàn Kiêu thấy cảm xúc của cậu có vẻ hơi sai sai, bèn hỏi: “Làm sao vậy, ai tìm cậu à?”
 
“Anh với chị của tớ, không có việc gì đâu, bọn họ đi ngang qua nên tớ ra gặp thôi.”
 
“Chị gái xinh đẹp đó cũng tới sao, sao cậu lại không nói sớm chứ!” Hàn Kiêu nhảy từ trên giường xuống: “Mời chị ấy vào trong ngồi đi chứ.”
 
“Cậu từ bỏ hy vọng đi.” Ngụy Nhiên lườm nguýt: “Chị tớ đã yêu anh tớ rồi, chị là bạn gái của anh trai tớ, à không, nói đúng ra là vợ chưa cưới.”
 
“Ồ, vậy chẳng phải sẽ thành chị dâu của cậu rồi sao.”
 
“Không phải chị dâu.”
 
Ngụy Nhiên không giải thích, buồn bực trong lòng, anh trai của cậu thật ra sắp trở thành anh rể của chính cậu.
 
Từ Thanh Thanh ngẩng đầu lên, liếc nhìn cậu một cái, hỏi: “Bọn họ đi rồi sao?”
 
“Đã đi rồi.”

 
“Ồ, vậy tôi đi vệ sinh cái đã.”
 
Ngụy Nhiên thấy cô ấy mở cửa đi ra, nhanh chóng nói: “Hả, không phải cậu đi vệ sinh trong phòng là được rồi sao?”
 
“Mấy cậu toàn là con trai, còn lâu tôi mới đi ở bên trong phòng! Tôi ra ngoài dùng nhà vệ sinh công cộng.”
 
“Được rồi.”
 
Hàn Kiêu bật cười, nói: “Nữ sinh rắc rối thật đấy.”
 
Từ Thanh Thanh ra khỏi phòng, cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, cô ấy đi xuống lầu, nhanh chóng chui vào ngồi trong một chiếc xe Mercedes màu đen ở dưới lầu.
 
Liễu Lệ Hàn ngồi ở phía bên trái chiếc ghế sau của ô tô, hất cằm lên nhìn cô ấy…
 
“Đã lấy được thứ mà tôi muốn chưa?”
 
“Lấy được rồi.”
 
Từ Thanh Thanh lấy từ trong cặp sách ra một cái túi trong suốt được kéo kín miệng túi, trong túi có một sợi tóc ngắn màu đen: “Đây là tóc của Ngụy Nhiên.”
 
Liễu Lệ Hàn nhận lấy cái túi, cẩn thận cất chiếc túi đã được đóng kín vào trong một tập tài liệu có màu nâu…
 
“Nó không phát hiện ra gì chứ?”
 
“Yên tâm, bạn Ngụy Nhiên rất tin tưởng tôi.”
 
“Làm phiền cô rồi, tôi sẽ trả học phí bốn năm đại học của cô.”
 
“Cảm ơn anh Liễu, tôi có thể hỏi được không, anh muốn thứ này để làm gì?” Vẻ mặt Từ Thanh Thanh đầy vẻ tò mò.
 
Ánh mắt Liễu Lệ Hàn hiện lên vẻ lạnh lùng, khóe miệng giật một cái: “Cô không cần biết, cũng không cần hỏi nhiều, đấy là việc của tôi.”
 
“Được thôi.”
 
Từ Thanh Thanh hiểu chuyện gật gật đầu, nhanh chóng xuống khỏi chiếc xe Mercedes-Benz.
 
Chiếc xe Mercedes-Benz nổ máy, một tiếng rú vang lên rồi biến mất ở cuối phố.
 
Từ Thanh Thanh lấy điện thoại từ trong cặp ra, gửi tin nhắn cho một người đàn ông trên WeChat…
 
“Vừa rồi anh xuất hiện làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng kế hoạch có gì thay đổi.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Không sao đâu, có một chút việc ngoài ý muốn, đã đưa thứ đó chưa?”
 
“Đã đưa rồi, anh ta không nghi ngờ gì, còn nghĩ rằng tôi giúp anh ta vì học phí đại học.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Vất vả rồi, những chuyện sau đó không liên quan tới cô, cứ ôn tập thật tốt rồi cố thi vào một trường đại học tốt.”
 
“Anh Ngụy đừng nói như vậy, nửa năm nay nếu như không phải nhờ có anh giúp đỡ ba tôi, có khi tôi… Không còn ba nữa.”
 
“Chút việc nhỏ thôi, tôi cũng không thể từ chối giúp đỡ cô được.”
 
“Anh cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức, cũng sẽ nỗ lực giúp đỡ Ngụy Nhiên.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận