Tình Yêu Của Chúng Ta

Trong cửa hàng đồ ngọt, Ngụy Phong cầm trong tay một ly kem có màu sắc sặc sỡ được phủ đầy đậu đỏ, kem bơ, xoài, thạch dừa rồi đặt nó ở trước mặt Lộ An Thuần.
 
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Ninh Nặc, cho cô ấy xem bức ảnh Ngụy Phong mặc âu phục màu trắng lúc nãy.
 
Thuần: “Tớ cảm thấy mặc màu trắng có hơi ẻo lả, cậu thấy sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ninh Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: “Giữa bạn trai cậu với cái chữ ẻo lả ấy, có bắn đại bác cũng chẳng tới được đâu.”
 
Thuần: “Nhìn có hơi mặt người dạ thú.”
 
Ninh Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: “Cứ xem như là đã đạt tới trình độ có thể đặt bức ảnh này làm màn hình khóa 3D, vừa lòng cậu chưa!”
 
Thuần: “[Cười ngây ngô].”
 
Ninh Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: “Tớ hiểu rồi, cậu đang khoe khoang với tớ chứ gì.”
 
Thuần: “Đâu có. [Mặt xấu hổ]”
 
Ninh Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: “Hứ!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguỵ Phong mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi thoải mái, hai sợi dây của mũ áo cái ngắn cái dài rủ xuống phía trước ngực. Anh nằm nhoài ra trên bàn, dùng ống hút ăn kem đá bào, nhìn anh có cảm giác tràn đầy trẻ trung, năng động của tuổi trẻ. Phong cách này khác biệt hoàn toàn so với hình ảnh một người đàn ông quý phái mặc bộ âu phục trắng trong bức ảnh kia. 
 
Thật ra, Lộ An Thuần thật sự thích dáng vẻ hiện tại của anh hơn. Bởi vì đây mới là hình ảnh của chàng trai mà cô thích năm mười tám tuổi. 
 
Nguỵ Phong ngậm ống hút, liếc cô một cái, nhắc nhở một cách thân thiện: “Đừng gửi ảnh của anh lung tung.”
 
“Đâu có gửi lung tung gì đâu. Em chỉ gửi cho mỗi mình Ninh Nặc thôi mà.”
 
Nguỵ Phong cúi đầu mở màn hình ra, lắc điện thoại di động: “Em còn đăng ảnh trên vòng bạn bè WeChat nữa nè.”
 
Lộ An Thuần mỉm cười, nói: “Em đã dùng nhãn dán để che mặt anh rồi mà.”
 
Nguỵ Phong cạn lời nhìn đầu của bản thân mình trong điện thoại bị cô chèn thêm nhãn dán mặt chó săn lông vàng đang cười: “Sao vậy? Khuôn mặt của anh không xứng để em đăng lên vòng bạn bè trên tài khoản WeChat của em à?” 
 
“Đó không phải là nguyên nhân thực sự đâu.”
 
Anh nắm chặt lấy cằm của cô: “Em mau nói cho anh biết, nguyên nhân thực sự là gì?”
 
“Em không muốn anh bị những người bạn trai cũ của em truy sát.”
 
“…”
 
Nguỵ Phong nhẫn nại hỏi: “Em không gỡ kết bạn... Mấy người bạn trai cũ của em trên WeChat sau khi chia tay à?”
 
“Em không gỡ kết bạn với bất cứ ai cả.” Lộ An Thuần mỉm cười, cúi đầu xuống lướt điện thoại: “Đó đều là những kỷ niệm đẹp đẽ, nếu em xoá đi thì thật sự rất đáng tiếc.”
 
Bỗng nhiên, người đàn ông đá mạnh vào bàn một cái.
 
Lúc này, Lộ An Thuần đang dùng ống hút ăn kem đá bào, đá xay và kem văng tung toé trên bàn, cô liếc xéo anh: “Anh làm gì thế hả?”
 
Ngụy Phong uể oải ngả lưng ra sau ghế, một tay chống lên bàn, tay còn lại nghịch chiếc bật lửa bằng thép được chạm khắc tinh xảo, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, trả lời: “Không làm gì cả.”
 
Lộ An Thuần không quan tâm đến anh tiếp tục ăn. Bỗng nhiên, đầu cô bị người nào đó đẩy từ phía sau: “Bẹp!” Mũi của cô gái trực tiếp đập thẳng vào bát kem đá bào trông như ngọn đồi nhỏ sặc sỡ nhiều màu sắc kia. 
 
“...”
 

“Ngụy Phong!”
 
Lộ An Thuần tức giận quay đầu lại: “Anh bị điên à?”
 
“Em gỡ kết bạn với họ đi.” Ngụy Phong bình tĩnh đáp, dùng ngón tay thon dài của mình chỉ vào điện thoại của cô: “Tôi nhìn em hủy kết bạn với từng tài khoản một.”
 
“Em không làm như thế đó.”
 
“Em không chịu thì chúng ta không thể kết hôn.”
 
“Bây giờ anh học được cách đe dọa em rồi nhỉ?”
 
“Tôi học từ ai đó thôi.” Khóe miệng của Ngụy Phong nhếch lên, anh nở nụ cười mỉa mai: “Tôi cho em ba giây suy nghĩ. Em chọn tôi hay là chọn hồi ức tốt đẹp về những người bạn trai cũ kia của em.”
 
“Một, hai,...”
 
“Để em gỡ, để em gỡ.” Đúng là Lộ An Thuần vẫn rất nuông chiều Ngụy Phong. Cô mở danh bạ trên WeChat của mình ra trước mặt anh: “Nico, anh đã từng gặp người này rồi nè. Tên nhóc này khá ngoan ngoãn nghe lời. Chà... đây là Kennel, cũng là một sinh viên theo học ngành Thể dục thể thao. Anh ta luôn xịt dòng nước hoa eau de cologne mỗi khi gặp em. Lúc nào em cũng ngửi thấy mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi nước hoa...”
 
Lộ An Thuần vừa hủy vừa hồi tưởng về quá khứ, cô vẫn cảm thấy hơi lưu luyến, không nỡ xóa đi: “Patrick Star, đây là người theo đuổi em điên cuồng nhất. Cậu ta mới chỉ là sinh viên năm hai, vẫn còn trẻ người non dạ.”
 
“Toàn là những người chẳng ra gì không vậy?”
 
“Không hề chẳng ra gì đâu nha.” 
 
Ngụy Phong cảm thấy sớm muộn gì bản thân cũng sẽ bị cô gái này chọc cho tức chết, anh hất cằm nhìn cô: “Tôi muốn hỏi em một chuyện.”
 
“Anh hỏi đi.”
 
“Em đã cho bọn họ động vào người em chưa?”
 
“Đây là loại câu hỏi gì vậy? Em từ chối trả lời.”
 
Ngụy Phong lại đá vào bàn một lần nữa, cú đá của anh khiến bát kem đá bào sắp bị tan chảy đổ ra khắp mặt bàn. 
 
“Ngụy Phong, anh lại nổi giận gì nữa vậy! Em đã gỡ kết bạn hết rồi, được chưa? Anh còn như vậy thì em xóa luôn cả anh bây giờ.”
 
Người đàn ông chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống ghế, trông có vẻ đang vô cùng tức giận. 
 
Lộ An Thuần biết anh đang suy nghĩ gì, cũng biết mình trêu chọc anh khiến anh khó chịu như vậy là không nên vì thế cô lấy khuỷu tay thúc vào đầu gối anh: "Anh biết em mà.”
 
“Tôi chẳng biết cái gì cả.” Anh tức giận đến mức tưởng chừng trên người có gai nhọn mọc ra, khó chịu đến cực điểm. 
 
“Ngoại trừ tên lưu manh thối nhà anh ra thì ai mà dám tùy tiện động vào người em chứ.”
 
Sắc mặt anh đã dần dần dịu lại, nhướng mày lên liếc cô một cái: “Điều này là giới hạn của anh.”
 
“Thật ra em hẹn hò với những người này chỉ để chọc giận Lộ Bái. Nếu ông ta muốn đối phó với những chàng trai này thì em sẽ không ngừng đổi bạn trai, đổi nhanh đến nỗi ông ta không thể đối phó kịp. Cứ như thế, ông ta sẽ không thể can thiệp vào chuyện tình cảm của em nữa. Có điều em vẫn cảm thấy hơi có lỗi với những chàng trai đó nhưng mà em cũng đã nói với họ tất cả những sự tình, nếu như họ biết được mà vẫn đồng ý thì em mới bắt đầu qua lại.”
 
“Em tưởng rằng em làm vậy là thông minh à?” Ngụy Phong liếc cô một cái: “Em làm như vậy sẽ chỉ khiến ông ta đẩy nhanh tiến trình ép em kết hôn mà thôi. Nếu như ông đây không trở về hoặc là về muộn một bước thì... Mẹ kiếp, em sẽ phải kết hôn với người khác đó.”
 
“Ngụy Phong, em không muốn anh trở về.” Lộ An Thuần nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên móng tay ngắn ngủn của anh: “Nhưng trong thâm tâm, em rất vui mừng vì anh vẫn chưa thực sự quên em.”
 
Nguỵ Phong nắm chặt lấy tay cô: “Anh đã nói là anh nhất định sẽ cứu em mà.”
 
“Vậy nên anh đừng giận nữa nha.” Lộ An Thuần vuốt ve mái tóc của chàng trai như đang dỗ dành một bé cún con. Có điều, Nguỵ Phong không thích người khác chạm vào đầu mình nên anh nhất quyết né tránh: “Em muốn bàn với anh một việc quan trọng.” 
 
Nguỵ Phong cầm thìa lên rồi khuấy đều bát kem đá bào đã hoàn toàn tan thành nước: “Việc gì vậy?”

 
“Chị Liễu, chị ấy muốn rời khỏi đây, em muốn nghĩ cách để giúp chị ấy.” Lộ An Thuần nắm chặt lấy tay của anh: “Anh có thể giúp em không?” 
 
Nguỵ Phong lạnh nhạt hỏi: “Đến bản thân mình mà em còn bảo vệ không nổi, bây giờ em đòi giúp đỡ người khác?”
 
“Lộ Bái nhất định sẽ không bỏ qua cho em nhưng chúng ta cũng không nhất thiết phải bám riết lấy ông ta làm gì. Đã nhiều năm trôi qua như thế rồi, bây giờ tần suất ông ta về nhà càng ngày càng ít. Tất nhiên đối với chị Liễu, đây là một chuyện tốt. Em cảm thấy nếu như ván đã đóng thuyền thì ông ta sẽ không tiếp tục truy cứu nữa và sẽ cho chị ấy rời đi…”
 
“Vậy thì em vẫn chưa hiểu vị phụ thân đại nhân này của em rồi.” Nguỵ Phong tiện tay ném cái thìa vào trong bát: “Cho dù ông ta không hề yêu thích chị ấy thì cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng để chị ấy thoát khỏi lòng bàn tay.”
 
“Hình như anh… Còn hiểu ông ta nhiều hơn cả em.” 
 
“Bằng không thì em nghĩ rằng anh dựa vào đâu…” Nguỵ Phong lạnh lùng mỉm cười: “Dựa vào đâu mà anh có thể chiếm được lòng tin rồi trở thành con rể của ông ta trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.” 
 
Tất nhiên là anh đã chuẩn bị một cách kỹ càng từ trước, trong vô số lần trằn trọc vào buổi đêm dài đằng đẵng, trong đầu anh liên tục suy tính mỗi một hành động tiếp theo một cách vô cùng kỹ lưỡng và cẩn thận.
 
“Vậy thì chúng ta sẽ khiến ông ta nổi điên. Không cần biết, em sẽ nghĩ cách giúp chị Liễu rời đi.”
 
Không phải chỉ vì sự giúp đỡ của cô ấy đã dành cho Lộ An Thuần trong những năm qua, mà còn bởi vì ngoại hình của cô ấy rất giống với mẹ của cô. Vậy nên Lộ An Thuần không thể để bi kịch mà mẹ cô đã gặp phải một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của Liễu Như Yên được.
 
“Nếu như em đã quyết định như thế rồi thì anh sẽ sắp xếp.” Nguỵ Phong nói. 
 
“Anh có cách ư?”
 
“Xin thị thực để đi nước ngoài, đặt vé máy bay, thu xếp ổn thoả tất cả mọi thứ ở nước ngoài cho chị ấy, tất cả việc này đều không khó. Cái khó là… Sau khi sắp xếp xong tất cả những việc này thì làm sao chúng ta có thể qua mắt ba của em và vẫn đảm bảo được sự an toàn cho cả hai bên.”
 
“Ngụy Phong, điều kiện tiên quyết của tất cả những chuyện này là anh phải bảo đảm an toàn cho bản thân. Nếu như không thể đảm bảo thì anh đừng làm.” Lộ An Thuần lộ vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt anh: “Trong lòng em, anh chính là người quan trọng nhất.”
 
Ngụy Phong dùng đầu ngón tay xoa nhẹ cằm cô: “Anh biết rồi. Em cứ yên tâm, anh sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm đâu.”
 
...
 
Hai người họ cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng bán món tráng miệng, Lộ An Thuần nắm tay anh, dịu dàng dựa vào người anh. Cô và Ngụy Phong chậm rãi đi dạo trên đường. Trong quãng thời gian hiếm có này, cô muốn tận hưởng và trân trọng từng phút từng giây được ở bên cạnh anh. 
 
Nhưng rõ ràng, Ngụy Phong không hề có tâm tình dạt dào tràn ngập sự lãng mạn như cô mà anh cứ luôn cúi đầu xem điện thoại. 
 
Điện thoại có cái gì đẹp lắm sao?
 
Lộ An Thuần nghiêng đầu qua nhìn trộm màn hình điện thoại của anh. Ngụy Phong đang chọn lựa ảnh mặc váy cưới của cô trong album ảnh, nhìn có vẻ như đang chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè trên WeChat.
 
“Sao anh cũng đăng lên vòng bạn bè vậy?”
 
“Em có thể đăng thì đương nhiên anh cũng có thể.”
 
“Nếu như bị bạn bè chung của hai chúng ta nhìn thấy thì họ sẽ nói chúng ta thể hiện tình yêu đó.”
 
“Chúng ta vốn rất ân ái mà, tại sao lại không thể thể hiện điều đó ra?”
 
Lộ An Thuần mỉm cười: “Vậy anh chọn cho cẩn thận, phải chọn cái nào đẹp nhất ấy!”
 
“Ảnh này có được không?”
 
Ngụy Phong chọn trúng bức ảnh chụp bóng lưng của cô đang ôm bình hoa rồi quay đầu lại nhìn, vừa vặn tôn lên đường cong ở eo và hông của Lộ An Thuần một cách hoàn hảo. 
 
“A a a không được, ảnh này eo thô quá, với lại nhiều mỡ quá đi.”

 
“Đơn giản thôi.” Ngụy Phong trượt ngón tay cái rồi mở app chỉnh ảnh Meitu ra, sau đó anh bấm chọn ảnh của cô và bắt đầu bóp eo cho cô: “Để anh photoshop cho em thành dáng người thắt đáy lưng ong.”
 
Lộ An Thuần nhìn Ngụy Phong với vẻ mặt vô cùng hoài nghi: “Ngụy Phong, sao anh lại biết dùng Meitu? Đã thế thao tác của anh lại còn rất thành thạo nữa?”
 
Điều này thật khó để không khiến người ta nghi ngờ rằng anh đã được cô gái khác đào tạo và chỉ bảo vô cùng tận tâm. 
 
Ngụy Phong thờ ơ nói: “Hồi còn học đại học, anh đã giành được giải thưởng nhiếp ảnh của tạp chí National Geographic, lúc đó anh đã học cách photoshop.”
 
“Nhưng không phải nên sử dụng phần mềm PS sao?”
 
“Cũng dùng PS nhưng thông số của bức ảnh mà anh giành giải thưởng được anh điều chỉnh trên Meitu.” Ngụy Phong lắc chiếc điện thoại di động trên tay: “Bởi vì nó tiện.”
 
“...”
 
“Cho nên, bức ảnh mà anh đã dùng app chỉnh ảnh Meitu để chỉnh thông số đã giành được giải thưởng nhiếp ảnh ư?”
 
“Tiền thưởng là ba mươi nghìn Nhân dân tệ. Anh đã dùng số tiền đó để đăng ký cho Ngụy Nhiên tham gia trại hè Olympic Toán học Quốc tế.” Anh liếc cô một cái, ý tứ trong ánh mắt hiện lên rất rõ ràng: Em xem xem anh đối xử với em trai của em tốt biết bao.
 
Lộ An Thuần ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, mỉm cười nói: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều nha.”
 
“Không cần cảm ơn, em chỉ cần yêu anh hơn là được.”
 
“Anh mau chỉnh ảnh đi.”
 
Lộ An Thuần dựa đầu vào người anh, cô thật sự rất thích loại cảm giác hiện tại. Khi ở bên cạnh anh, ngay cả khi không làm gì, chỉ cãi nhau thôi mà cô cũng cảm thấy sự ấm áp và hạnh phúc như được ánh nắng mặt trời của mùa xuân sưởi ấm khắp cơ thể. 
 
Tuy nhiên, ngay sau đó người đàn ông tồi bên cạnh đã khiến cảm giác hạnh phúc vui sướng của Lộ An Thuần lập tức tan thành mây khói. Bởi vì cô đã mở vòng bạn bè và nhìn thấy bức ảnh mà Ngụy Phong đã đăng lên.
 
Anh photoshop vòng eo của cô trông giống như con ong thành tinh vậy, nhỏ đến mức gần như có thể đeo vừa một chiếc nhẫn.
 
Cô kiềm chế cơn giận dữ đang bùng phát trong lòng, đặt điện thoại xuống: “Ngụy Phong! Sao anh lại bóp eo của em nhỏ đến như thế!”
 
“Đây không phải là yêu cầu của em sao? Em muốn có vòng eo thắt đáy lưng ong mà?”
 
“Ông xã yêu dấu của em ơi, vòng eo con ong chỉ là một phép ẩn dụ thôi, không phải thực sự muốn anh photoshop eo của em bằng với kích thước eo của một con ong đâu!”
 
“Ồ, em không biết chồng của em từ trước đến nay không hề có tài năng gì về văn chương à.”
 
“Em sẽ giết anh!” Lộ An Thuần đuổi theo, đá vào chân của Ngụy Phong: “Xóa bức ảnh mà anh đã đăng trên vòng bạn bè nhanh lên!”
 
Ngụy Phong giơ điện thoại lên cười nói: “Em yên tâm, anh đã cài đặt chế độ chỉ mình tôi. Anh chọc em đó, làm sao anh có thể đem bức ảnh kỳ quặc của em cho người khác xem được cơ chứ.”
 
Lộ An Thuần khẽ hừ một tiếng: “Coi như anh cũng biết điều.”
 
Tuy nhiên, chưa đến vài phút sau Lộ An Thuần đã nhìn thấy Chúc Cảm Quả để lại bình luận dưới bài đăng trên vòng bạn bè của anh.
 
Châu chấu dũng cảm: [Vợ của cậu vẫn chưa đánh chết cậu hả?]
 
Gió của Huệ: [Tôi chỉ có thể nói rằng An An thật sự quá ư là tốt tính.]
 
Lộ An Thuần phẫn nộ cùng cực, lập tức đặt điện thoại xuống: “Ngụy Phong! Anh vốn dĩ không hề cài đặt chế độ chỉ mình tôi!”
 
Ngụy Phong sớm đã bỏ chạy mất hút. 
 
Lộ An Thuần đuổi theo, túm lấy cổ áo anh, nhảy lên lưng anh, đánh anh bùm bụp: “Hôm nay em không đánh chết anh thì em không mang họ Lộ.”
 
“Em lại bạo hành anh.”
 
“Anh tự chuốc lấy thôi, em chưa từng thấy người bạn trai nào đáng ghét như anh!”
 
“Là chồng em mới đúng.”
 
Tuy cô rất đáng yêu nhưng lại hay cáu kỉnh, Ngụy Phong kéo cô từ trên lưng mình xuống. Đúng vào lúc hai người họ đang dây dưa trêu đùa với nhau thì Lộ An Thuần đột nhiên im bặt, sau đó kéo Ngụy Phong đứng ra phía sau cây cột rồi tự mình thò đầu nhìn ra nhìn bên ngoài. 
 
Ngụy Phong nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy Ngụy Nhiên mặc một chiếc áo hoodie thể thao đang đi cùng với một cô gái mặc váy màu xanh ở khu vực máy gắp đồ chơi của đại sảnh đối diện. 

 
Cô gái ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, đeo ba lô, trên người như đang mang theo làn gió trong lành và tươi mát của mùa hạ.
 
Ngụy Nhiên đang ân cần cầm con búp bê cho cô ấy.
 
Ngụy Phong hất cằm, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này còn biết lấy đôi giày thể thao đắt tiền nhất của anh đi hẹn hò.”
 
Lộ An Thuần quay đầu lại, trừng mắt, liếc anh một cái: “Điều đó không phải là trọng điểm trời ạ. Trọng điểm chính là em ấy đang học cấp ba mà đã yêu sớm kìa. Em ấy không sợ ảnh hưởng học tập sao?"
 
Anh nheo mắt nhìn cô: “Lúc anh yêu sớm anh cũng đâu có bị ảnh hưởng đến việc học tập đâu?”
 
“Không giống nhau. Anh là thiên tài còn em ấy... thì không phải.” Điều khiến Lộ An Thuần lo lắng nhất chính là thành tích học tập của Ngụy Nhiên. 
 
“Đôi khi em phải biết chấp nhận sự bình thường hoặc không xuất chúng của em trai mình.”
 
Lộ An Thuần véo anh một cái: ”Anh có tư tưởng thoáng quá ha.”
 
“Cũng tàm tạm thôi. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với Ngụy Nhiên đó chính là đứng trong top mười ở trường và đỗ các trường đại học nằm trong dự án 985*. Dù sao thì tài năng của thằng bé cũng có hạn nên anh cũng không thể đòi hỏi quá cao.”
 
*Trường 985: Hay còn gọi là ‘Đề án các trường Đại học hàng đầu thế giới’, là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế, danh sách gồm những trường nổi tiếng như: đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa...
 
“...”
 
“Anh yêu cầu thấp thật.”
 
Lộ An Thuần nhìn Ngụy Nhiên ngốc nghếch vụng về cố gắng gắp những con búp bê. Cậu thậm chí đã bỏ rất nhiều đồng xu vào trong mà vẫn không thể gắp được con nào. Ngụy Nhiên lo lắng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt của cô gái ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ ngại ngùng xấu hổ.
 
“Đúng là đồ ngu ngốc.”
 
Ánh mắt Ngụy Phong hiện lên vẻ khinh thường, anh sải bước đi về phía Ngụy Nhiên.
 
...
 
Thấy Ngụy Phong chuẩn bị đi qua bên đó, Lộ An Thuần vội vàng túm lấy tay anh: “Anh định làm gì vậy?”
 
“Một con búp bê thôi mà cũng không gắp được. Mất mặt quá đi mất.”
 
“Khoan đã, anh muốn qua bên đó giúp em ấy gắp búp bê ư?”
 
“Ừ, đúng rồi.”
 
Lộ An Thuần thật sự không còn gì để nói: “Xin anh đó, đây là nơi mà Ngụy Nhiên đang hẹn hò với người ta, anh đi qua bên đó chen chân vô làm gì?”
 
Ngụy Phong mỉm cười rồi nói: “Không phải em đang rất lo lắng về thành tích của thằng bé sao?”
 
“So với chuyện này thì em lo lắng anh sẽ làm hỏng chuyện của đôi trai gái nhà người ta hơn. Anh quên chuyện hồi còn nhỏ rồi à, tất cả bạn gái ở trường tiểu học của Ngụy Nhiên, ai cũng đều thích anh hết.”
 
Ngụy Phong đưa tay vuốt mái tóc dài mượt mà, mềm mại của Lộ An Thuần, đầu ngón tay thích thú nghịch tóc cô: “Thì ra em đang lo lắng về chuyện này.”
 
Lộ An Thuần quay đầu sang nhìn đôi thiếu niên đang đứng bên cạnh máy gắp đồ chơi sau đó đè bạn trai của mình lên cột: “Anh buông tay ra đi. Anh hãy để cho hai đứa nhỏ trưởng thành một cách tự do, đừng có mà đi gây thêm rắc rối.”
 
Lúc này Ngụy Phong lại khá nghe lời, anh gật đầu nói: “Được, anh sẽ nghe lời bà xã.”
 
Hai người đang âm thầm quan sát bọn họ.
 
Thằng nhóc Ngụy Nhiên này đã đổi đến quầy để tiền xu bốn năm lần lận, không biết đã lãng phí bao nhiêu tiền nữa, vậy mà tới một con búp bê cũng chưa gắp được, khiến cho Lộ An Thuần xem thôi mà cảm thấy cũng không nhịn nổi nữa.
 
“Thằng em trai này của em đúng thật là…” Ngụy Phong không nhịn được mà than thở: “Học tập thì không được, tán gái cũng chẳng xong, ngoại trừ bề ngoài trông có chút đẹp trai thì chẳng có gì cả.”
 
“Hừ, có bình thường hay tầm thường đi nữa thì em ấy cũng là em trai ruột của em, ở trong mắt em, em ấy vẫn là người tuyệt nhất.” Lộ An Thuần nghĩ chút rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa em ấy có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là yêu quý chị gái mình.”
 
Ngụy Phong nhún nhún vai: “Nếu như không phải nhờ có cái ưu điểm này thì anh sớm đã đánh chết thằng bé rồi.”
 
“…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận