Đa phần cô dâu, chú rể tới chọn váy cưới trong cửa hàng đặt may váy cưới cao cấp Monica đều đến từ tầng lớp thượng lưu.
Nhân viên phục vụ đã bắt gặp không ít cuộc hôn nhân bằng mặt chẳng bằng lòng giữa các gia đình giàu có, có lúc chú rể đến rồi mà cô dâu còn chưa tới, có lúc thì cô dâu đến rồi, chú rể lại phải vội vàng rời đi vì có việc khác, dù cho hai người có cùng nhau thử váy cưới, lễ phục thì cũng không ít đôi theo kiểu của người nào thì người nấy thử, đến cả giả vờ thôi cũng lười không muốn làm, ghét nhau ra mặt luôn.
Đương nhiên cũng có những cặp đôi ân ái nhưng sự ân ái của họ đạt đến mức gần như nửa bước cũng không rời, một giây thôi cũng không nỡ tách nhau ra thì thực sự chưa được nhìn thấy nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình độ sến sẩm của Lộ An Thuần với Ngụy Phong hoàn toàn không giống với cặp đôi sắp bước chân vào lễ đường mà giống với đôi tình nhân trẻ tuổi mới mười tám đôi mươi đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt hơn.
Sau khi cô dâu đến, ánh mắt của chú rể chưa từng rời khỏi người cô dâu, hai người không phải đang nắm tay thì cũng là dính sát lại với nhau, chú rể còn không ngừng hôn trộm cô dâu, ghé vào tai cô dâu nói những chuyện thú vị, chọc cho cô vui vẻ.
Hình như cô dâu rất thích dáng vẻ này của anh, bị anh trêu cho cười phá lên, mặt mày tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.
Sau đó Lộ An Thuần vào phòng thay đồ mặc thử váy cưới, nhân viên phục vụ mời Ngụy Phong đến khu nghỉ ngơi để đợi nhưng anh đợi chưa đầy hai phút thì nhân viên phục vụ đã không thấy người đâu nữa.
Lát sau nhân viên phục vụ tìm thấy anh trong một phòng thay đồ riêng, anh đang giúp Lộ An Thuần siết eo, kiên nhẫn hỏi cô là chặt hay lỏng.
“Haiz, anh này, bên đây là phòng thay đồ nữ, không thể vào đâu.”
“Các cô còn có khách khác sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có, bên phía chúng tôi phục vụ theo hình thức nhiều người phục vụ cho một khách hàng.”
“Tôi giúp cô dâu của tôi thử quần áo thôi, sợ gì chứ.”
Anh không cho nhân viên phục vụ xung quanh động tay, tự mình mặc bộ váy cưới hoa lệ, long trọng lên người cô.
Các nhân viên phục vụ đều nhìn về phía cô dâu mà ngưỡng mộ không thôi, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu nồng nhiệt, cháy bỏng từ trong ánh mắt của chú rể.
Nếu như thực sự yêu thích một người, có muốn giấu cũng không giấu được, trong mắt, trong tim đều là sự cưng chiều.
“Không được, chồng ơi...” Lộ An Thuần cảm thấy eo bị thắt lại: “Như này không được.”
“Chồng em không có gì là không được hết.” Ngụy Phong nới dây thắt quanh eo ra cho cô.
“Em nói là vùng bụng của em nhiều mỡ rồi.” Hơi thở Lộ An Thuần gấp gáp: “Anh phải kéo mạnh vào! Nếu không em không mặc được bộ váy này đâu.”
Ngụy Phong nhìn chiếc bàn gỗ bên cạnh, anh đẩy cô bước qua đó, để cô quay lưng về phía anh, hai tay chống lên bàn.
Lộ An Thuần quay đầu lại thì thấy hai tay anh còn đang kéo dây thắt eo, chân dài giẫm lên mặt bàn, ngả người về sau để siết chặt eo cho cô.
Động tác này chọc cô cho bật cười, cô cười phá lên, vừa mới cười đã thả lỏng người, thế là uổng phí hết công sức lúc trước.
“Haiz, em không ổn rồi.” Lộ An Thuần chống người, dựa vào bàn rồi ngồi xuống: “Không được, em không mặc được chiếc váy cưới biến thái này rồi.”
“Vậy thì đổi sang chiếc khác, còn có rất nhiều kiểu mà.”
“Nhưng mà chiếc này mặc vào nhìn... Thực sự rất gầy, haiz, thân hình gợi cảm như hồ ly tinh.”
“Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cô dâu của chúng ta không có thân hình gợi cảm như hồ ly tinh...” Lời còn chưa dứt đã nhận được ánh mắt ngập tràn chết chóc của Lộ An Thuần, Ngụy Phong rất biết điều ngậm miệng lại.
“Thử lại một lần nữa vậy, thực sự không ổn thì em sẽ từ bỏ.”
Ngụy Phong còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Chú rể này, anh có ý kiến gì sao?” Lộ An Thuần sầm mặt, nghiêm túc hỏi.
“Không có, không dám có.”
“Có gì thì nói đi!”
Ngụy Phong mím đôi môi khô khốc: “Dạo này eo em thực sự có nhiều mỡ thừa hơn rồi.”
Còn chưa đợi Lộ An Thần kịp biến sắc, anh đã lập tức cứu vãn nói: “Con người anh cực kỳ thích dáng người mũm mĩm, thật đấy. Thân hình của cô dâu nhà chúng ta hoàn toàn chạm đến gu thẩm mỹ của anh, khiến anh yêu thích không thôi.”
“Ngụy Phong, anh đủ rồi đấy.”
Lộ An Thuần cũng rất dễ dỗ: “Vậy thì... Vậy thì anh giúp em tìm một bộ khác đi.”
“Cứ giao cho anh.”
Ngụy Phong chọn tới chọn lui trong một hàng váy cưới rực rỡ màu sắc suốt hai mươi phút đồng hồ, sau đó lấy một chiếc khiến anh cực kỳ hài lòng xuống rồi mang tới trước mặt Lộ An Thuần: “Vợ ơi, anh cảm thấy chúng ta có thể không đi theo con đường bình thường, em xem cái này thế nào?”
Lộ An Thuần nhìn chiếc váy ren đen sì từ trên xuống dưới như dành cho người tham gia tang lễ, cô không biết nên phản ứng ra sao: “Anh đang muốn thể hiện rằng hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu sao?”
“Anh thực sự cảm thấy rằng mặc màu đen sẽ rất gầy.”
“...”
Lộ An Thuần đuổi đánh anh: “Ngụy Phong, anh dùng hai mươi phút đồng hồ chọn ra chiếc váy này là để chế nhạo em đúng không! Trước đây sao em không phát hiện ra anh lại đáng ghét vậy nhỉ! Còn chưa kết hôn đâu mà anh đã muốn chọc cô dâu của anh tức chết rồi!”
Nếu như kết hôn vậy thì toang rồi, ngày nào cô cũng phải uống thuốc an thần mất thôi.
“Anh làm gì có.” Ngụy Phong vừa trốn, vừa đáng thương giải thích: “Vợ ơi, nhiều người đang nhìn kìa, nể mặt anh chút nào.”
Lộ An Thuần hung hăng đấm lên người anh, cô nổi giận đùng đùng, ngồi thụp xuống: “Thôi, em mặc cái mà lúc trước em đã lựa chọn ra vậy, cùng lắm thì khoảng thời gian này giảm cân là ổn rồi.”
“Anh mặc nó vào cho em.” Ngụy Phong ân cần đến siết eo giúp cô, cô nín thở, nín thở rồi lại nín thở, cuối cùng cũng mặc được chiếc váy lên người, anh tự tay thắt cho cô từng sợi dây đai rồi lại kéo cô đến trước gương trang điểm, chải tóc cho cô sau đó búi thành kiểu tóc của cô dâu.
Mấy nữ nhân viên phục vụ đều ngại ngùng, chú rể này gần như là làm hết toàn bộ công việc mà bọn họ phải làm rồi.
“Cậu Ngụy, để chúng tôi làm cho.”
Nữ phục vụ có ý muốn nhận lấy cây lược trong tay Ngụy Phong nhưng anh không chịu đưa cho đối phương: “Không cần, cô ấy sợ đau, không thể chải quá mạnh.”
Các cô gái đều nở nụ cười từ ái của người mẹ.
Thực sự là... Bị nhét cơm chó đầy cả miệng rồi.
Lộ An Thuần đánh giá búi tóc xinh xắn trên đầu mình rồi vén vài sợi tóc vương xuống ra sau tai, mặc dù da đầu hơi căng ra nhưng cô không thấy khó chịu chút nào: “Ngụy Phong, sao anh còn biết buộc tóc cho con gái thế?”
“Học từ trên mạng đấy.”
“Học cái này làm gì?”
“Thật không dám giấu giếm.” Ngụy Phong vén nốt lọn tóc dài mềm mại lên, quấn trên đỉnh đầu: “Lúc nhỏ ước mơ của anh không phải là làm kỹ sư hàng không vũ trụ mà là làm một thợ cắt tóc, sau này thì ước mơ đó bị bà của anh bóp chết từ trong trứng nước.”
Lộ An Thuần bật cười ha hả: “Tại sao bà ấy lại bóp chết ước mơ đấy của anh?”
“Bởi vì bà ấy cảm thấy tay nghề của anh không ổn, lần nào chải đầu cho bà ấy cũng làm rụng rất nhiều tóc.”
“Ra là vậy à.”
“Nhưng anh cảm thấy đó là bởi vì bà ấy vốn dĩ đã dễ bị rụng tóc rồi. Có lần đến dịp sinh nhật, anh còn mua cho bà ấy một bộ tóc giả, kết quả bà ấy lại lấy gậy đuổi đánh anh.”
Lộ An Thuần cười đến nỗi sắp không đứng thẳng lên được: “Ngụy Phong, em phát hiện ra anh không chỉ thích chọc tức bạn gái mình mà đến cả bà của anh cũng có thể chọc tức được, anh hết thuốc chữa thật rồi.”
Ngụy Phong cúi người, ghé sát vào tai cô, nhìn cô dâu đang cười vui vẻ trong gương: “Còn chưa kết hôn đâu, em có thể đổi ý.”
Lộ An Thuần ngắm đường nét sắc sảo và ánh mắt dịu dàng trên khuôn mặt của người đàn ông trong gương, niềm vui tràn ngập cả trái tim, cô nâng mặt anh lên rồi đặt nụ hôn lên gò má anh: “Không đổi ý đâu, vĩnh viễn cũng không đổi ý.”
Ngụy Phong còn muốn tiến thêm một bước nữa nhưng Lộ An Thuần lại đẩy đầu anh ra: “Nghiêm túc chải đầu cho em đi!”
“Được.”
Lúc này, vị giám đốc mặc âu phục vội vã tiến vào: “Cô cả Lộ, cậu Ngụy, xin lỗi, vừa rồi tôi không ở đây, hai người còn có yêu cầu gì có thể nói với tôi.”
“Không sao, lễ phục cũng thử xong rồi, tôi muốn bộ đang mặc trên người tôi với bộ trên người chồng tôi.”
“Ấy, chuyện này...” Giám đốc có hơi khó xử: “Sợ là không được rồi.”
“Không được?”
“Cô cả Lộ, là như thế này, tôi vừa mới đến đây, người trong cửa hàng có thể không hiểu rõ tình hình. Thực ra lễ phục của hai người, bất kể là lễ phục của cô dâu hay chú rể, còn có cả lễ phục mặc lúc tham dự tiệc rượu hay váy dạ hội, ông Lộ... đều đã đặt xong cả rồi.”
Trong phút chốc, sắc mặt Lộ An Thuần tối sầm lại.
Giám đốc vội vàng gọi cấp dưới mang bộ lễ phục đã chuẩn bị xong xuôi ra: “Cậu Ngụy, cô cả Lộ, hai người xem bộ này xem có hợp ý không?”
Bộ váy cô dâu này kiểu dáng rõ ràng là cực kỳ bảo thủ, lỗi thời, nó chính là cái loại mà có treo trong tủ thì Lộ An Thuần cũng sẽ không nhìn thêm một lần. Chiếc váy được cắt may một cách bảo thủ, không giống với kiểu váy quây ngực, bộ lễ phục này còn có cả hàng cúc kéo thẳng lên rồi thắt chặt lại ở phần cổ, đến cả phần tay cũng là ống tay dài, che chắn kín đáo…
Đương nhiên đây chính là kiểu dáng mà Lộ Bái chắc chắn sẽ chọn cho cô.
Nhiều năm như thế rồi, những bộ quần áo, trang sức mà ông ta đặt trước cho cô đều không hề hở hang một chút nào chứ đừng nói đến những xu hướng lộ liễu và quyến rũ.
Bộ âu phục chú rể của Ngụy Phong thì không thay đổi nhiều, mà âu phục căn bản đều là kiểu này. Chẳng qua là màu sắc... Cũng khiến Lộ An Thuần không thể nào chấp nhận được, ông ta chọn cho anh một bộ âu phục màu trắng!
Chú rể mặc âu phục màu trắng cũng không phải không có ai nhưng rất nhiều người thất bại trong việc cân đồ. Không ít người đàn ông không đủ khí chất, mặc màu trắng lên tức khắc biến thành tên ẻo lả thu hút ánh nhìn của mọi người.
Lộ An Thuần không có cách nào chấp nhận, cô cũng không thể chấp nhận được.
“Không không, tôi không thể nào mặc cái này, chồng tôi cũng không thể!”
Giám đốc khó xử: “Đây là ý của ông Lộ, ông ấy nói...”
“Ông ta nói cái gì tôi cũng không quan tâm, tôi không mặc bộ này!”
Giám đốc nhớ tới lời dặn dò của Lộ Bái, do dự một lúc rồi kiên định: “Cô chỉ có thể mặc bộ này, đây là ý của ông Lộ. Hôm nay cô cần phải thử đồ, bên phía chúng tôi sẽ sửa lại kích cỡ, cố hết sức không làm chậm trễ thời gian cử hành hôn lễ của hai vị.”
Lộ An Thuần cầm lấy bộ váy, quăng thẳng xuống đất, thậm chí còn giẫm lên hai phát: “Nằm mơ giữa ban ngày!”
Giám đốc thấy, cô chiêu này cáu kỉnh lên quả thật là danh bất hư truyền, ông ta chỉ có thể lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Lộ Bái.
Lúc này một đôi tay duỗi ra, chậm rãi rút chiếc điện thoại từ trong tay ông ta ra.
Giám đốc quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đen huyền lạnh như băng trên khuôn mặt vô cảm của Ngụy Phong.
“Cậu, cậu Ngụy.”
Ngụy Phong thong thả cúi xuống nhặt chiếc váy của cô dâu kia lên, phủi nhẹ nếp gấp rồi dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với giám đốc: “Nói với ông Lộ của ông, cô ấy rất hài lòng với chiếc váy này, những thứ khác, đừng nhắc tới bất kì câu nào...”
Anh nhìn xung quanh, thấy bên trong cửa tiệm trang hoàng lộng lẫy, giọng điệu cực kỳ bình thản nhưng cũng đủ tính uy hiếp: “Nếu không tôi phá nát cửa hàng của ông.”
Giám đốc bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho sững người, ông ta luôn miệng đồng ý: “Vâng, vâng ạ. Tôi sẽ nói với ông Lộ như thế nhưng...”
Ông ta nhìn Lộ An Thuần: “Nếu như cô cả Lộ không mặc thử, chúng tôi không có cách nào sửa lại, sợ là ông Lộ cũng... Sẽ không hài lòng.”
“Cứ giao cho tôi.”
Ngụy Phong cầm lấy bộ váy rồi nắm tay Lộ An Thuần, kéo cô đến phòng thay đồ rồi đóng cửa lại.
Lộ An Thuần cực kỳ kháng cự việc mặc chiếc váy này.
Cái này không liên quan gì đến quần áo, mà là cô ghét sự khống chế Lộ Bái dành cho cô.
Bao năm qua, từ trước đến nay cô chưa từng quen, cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quen với nó.
Ngụy Phong nhẹ nhàng cởi chiếc váy trên người cô, thấy cô không kháng cự nữa, anh kéo khóa chiếc váy kia ra rồi chậm rãi mặc lên cho cô.
Cô gái nhìn bản thân mình trong gương giống như món đồ chơi bị người ta thao túng, giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt.
Ngụy Phong ở phía sau ôm chặt lấy cô giống như ôm chú mèo con đang run rẩy, giam cô trong ngực mình, anh hôn lên cổ cô, an ủi, vỗ về nỗi ấm ức đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng cô.
“Xấu quá.” Lộ An Thuần nhìn bản thân trong gương, vừa nói vừa kìm nén tiếng khóc: “Ngụy Phong, xấu thật đấy.”
“Nói linh tinh.” Ngụy Phong nhìn cô gái đang run rẩy trong gương: “Cô dâu của anh mặc gì cũng đẹp hết.”
Bởi vì có cái ôm và sự tiếp xúc của anh, cuối cùng Lộ An Thuần cũng khống chế được cảm xúc của mình, không run rẩy và khóc lóc nữa, cô dựa đầu vào xương quai xanh của anh, đánh giá bản thân trong gương.
Lúc này cô không phải con gái của Lộ Bái mà là cô dâu của người đàn ông đang đứng đằng sau lưng mình.
Đúng vậy, cô rất xinh đẹp.
Dù cho lớp trang điểm đã bị nước mắt làm nhòe hết cả đi nhưng cô chắc chắn là cô dâu xinh đẹp nhất.
“Ngụy Phong, đồng ý với em, anh vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Cái này không cần phải đồng ý, đây chính là sự thật.”
Cô gái quay đầu hôn lên mặt anh, Ngụy Phong cắn môi cô, nhẹ nhàng tách đôi môi của cô ra sau đó dịu dàng liếm nhẹ.
Cách thức hôn của anh vĩnh viễn không đi theo lẽ thường, anh hôn giống như dã thú vậy, không phải cắn thì là liếm. Nhưng nó lúc nào cũng có thể chọc trúng dây thần kinh hưng phấn của Lộ An Thuần, trời mới biết cô thích hôn Ngụy Phong đến nhường nào, dù cho đó có là rượu độc cô cũng không chút do dự mà uống vào, ngay cả khi một giây sau sẽ ra đi vĩnh viễn cũng chẳng hối tiếc chút nào.
“Được rồi.” Ngụy Phong xoa cằm cô: “Anh cũng phải thử bộ âu phục kia nữa.”
Lộ An Thuần nhìn bộ âu phục màu trắng trong tay anh: “Đột nhiên em thấy thật đáng sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ anh biến thành chú rể ẻo lả nhất trong lịch sử, hôn lễ này hình như sẽ có rất nhiều đơn vị truyền thông chú ý đến, thậm chí còn có thể có đơn vị truyền thông đến từ nước ngoài. Em sợ chú rể của em sẽ bị mất mặt ra đến nước ngoài luôn.”
“Đùa cái gì thế.” Khóe miệng Ngụy Phong khẽ nhếch lên: “Anh vĩnh viễn không có khả năng làm em mất mặt.”
Lúc bắt đầu Lộ An Thuần còn cảm thấy Ngụy Phong đang mạnh miệng, dù sao thì thực sự không phải là tất cả mọi người đều có thể cân được âu phục màu trắng.
Thế nhưng khi anh mặc xong quần áo, từ trong phòng thay đồ bước ra, không chỉ có Lộ An Thuần mà đến cả các nữ nhân viên phục vụ xung quanh cũng mắt chữ o mồm chữ a nhìn chăm chú vào anh, giống như sắp không thể hít thở được nữa vậy.
Ngụy Phong mặc một cây trắng thuần, đứng dưới ánh đèn rực rỡ lóa mắt, dáng vẻ anh cao ráo lạnh lùng giống như chàng hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích, không tự ti cũng chẳng cao ngạo, khí chất đơn độc chỉ một mình ta với ta.
Anh không bao giờ... Khiến Lộ An Thuần thất vọng.
Đẹp phát hờn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...