Buổi tối, Lộ Bái nổi giận không nhịn được nữa bèn đi tới biệt thự Lưu Thủy.
Lúc đó khách khứa đang ăn cơm trong phòng ăn Monet, trong số đó có không ít người là khách hàng và bạn hợp tác làm ăn của ông ta.
Chuyện của Lộ An Thuần đã suýt chút nữa đã khiến nhà hàng của ba cô đổ nát, nó cũng gần như trở thành một giai thoại trong giới nhà giàu. Chỉ trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi, chuyện này đã lan truyền khắp giới giàu sang, thậm chí nó còn hot đến nỗi suýt nữa lên hot search.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Bái là người ưa sĩ diện, hành động này của Lộ An Thuần chằng khác nào tát thẳng vào mặt ông ta nhưng chuyện khiến ông ta tức giận lại không phải chuyện này.
Lộ Bái có thể cảm nhận rõ một điều, đó là hành động đó của Lộ An Thuần không chỉ nhắm vào nhân viên phục vụ mà hơn hết hành động có phần quá khích đó của cô rõ ràng đang trút hết những bất mãn dành cho ông ta ra, thách thức quyền lực của ông ta.
Mấy năm nay, cô càng ngày càng trở nên nổi loạn, làm càn hơn, cô cũng đã làm ra không ít chuyện như vậy sau lưng ông ta.
Con bé không còn là cô con gái ngoan của ông ta nữa.
Không, từ trước đến nay con bé cũng chưa bao giờ là đứa con gái ngoan ngoãn cả, chưa từng có giờ phút nào con bé thực sự nghe lời ông ta.
Tất cả đều chỉ là giả dối, tất cả đều chỉ là con bé giả vờ.
Lộ Bái tìm được phòng Lộ An Thuần, ông ta thậm chí không thèm gõ cửa đã quẹt thẻ đi vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó Lộ An Thuần đang nằm trên giường nhắn tin với Ninh Nặc, Lộ Bái đột nhiên xông vào phòng khiến cô không kịp phản ứng. Người đàn ông vừa đi vào đã thô lỗ túm chặt tóc cô, sau đó lôi cô xuống giường đè trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch lạnh như băng.
“Mày tưởng mày là ai hả, mấy ngày nay ông đây không đánh mày nên mày ngứa da rồi có đúng không?”
“Dám đập phá cửa hàng của tao, sao mày không đập luôn cái biệt thự Lưu Thủy này đi!”
“Mày chê tao cho mày nhiều thể diện quá rồi đúng không?”
Người đàn ông nhấc chân lên đạp mạnh vào người cô, Lộ An Thuần thử đứng lên nhưng tên ác quỷ này hoàn toàn không cho cô cơ hội để làm việc đó. Ông ta hết đánh lại đá cô, mặc sức trút hết cơn giận trong lòng mình lên người cô, ông ta đánh đập Lộ An Thuần như thể người trước mặt ông ta không phải con gái ruột của mình nữa mà là kẻ thù đến đòi nợ.
Lộ An Thuần đau đến nỗi không còn sức để tránh nữa, theo bản năng, cô chỉ có thể co người mình lại, dùng tấm lưng mảnh mai chống lại những cú đạp cú đá đầy tàn nhẫn của ông ta.
Đối với cô, những trận đòn roi đánh đập như hôm nay là chuyện thường như cơm bữa vậy.
Nhưng tối nay, Lộ Bái lại ra tay vô cùng độc ác giống như muốn giết chết cô.
Hầu hết phụ nữ đều sẽ bị bạo lực thuần hóa trở nên phục tùng người đánh đập mình, bao gồm cả Liễu Như Yên, bao gồm cả mẹ cô.
Lộ Bái hưởng thụ cảm giác chinh phục người khác của quyền uy tuyệt đối này, ông ta muốn tất cả mọi người phải phục tùng mình, ông ta khao khát muốn được nhìn thấy những giọt nước mắt đầy yếu đuối đau khổ của họ.
Lộ An Thuần cắn chặt răng, tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt nào, kiên cường đối chọi với ông ta như một cục đá cứng đầu.
Lúc này, cửa phòng được người khác mở ra, Ngụy Phong sải bước đi vào phòng, không nói một lời đã đứng chắn trước người Lộ An Thuần nhưng lại bị Lộ Bái đạp một cái khiến anh bị ngã xuống đất.
Mặc dù vậy nhưng Ngụy Phong vẫn ôm lấy Lộ An Thuần không buông, bảo vệ cô gái trong cái ôm của mình.
Lộ Bái thấy thế, cơ bắp chỗ khóe mắt ông ta hơi giật giật, lạnh lùng nói: “Ngụy Phong, tôi đang dạy dỗ con gái mình, cậu bớt xen vào đi, cút ra ngoài cho tôi.”
Ông ta đã khách sáo với cậu ta lắm rồi.
Ngụy Phong biết lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là rời khỏi đây, khiến người đàn ông đang đứng trước mặt anh tức giận quả thực không phải cách làm thông minh. Nhưng anh không có cách nào nhúc nhích dù chỉ nửa bước, càng không thể nào trơ mắt đứng nhìn người con gái mình yêu bị đánh đập mà mình lại thờ ơ không quan tâm.
Anh buông Lộ An Thuần ra, quay người lại nói với Lộ Bái: “Sếp Lộ, bây giờ sếp Vương đang chờ ông ở phòng tiếp khách, ông ấy bảo tôi tới đây thông báo cho ông biết.”
“Đã trễ như vậy rồi, ông ấy đến tìm tôi có chuyện gì.”
“Là chuyện liên quan đến dự án phía đông nam, hình như xảy ra một vài vấn đề thì phải.” Anh bình tĩnh nhấn mạnh trọng điểm: “Có vẻ hơi nghiêm trọng.”
Lộ Bái lạnh lùng nhìn Lộ An Thuần vẫn đang nằm trên đất, tóc tai cô lộn xộn, giờ đây cô giống như con thú nhỏ bị thương, cả người run rẩy, trong lỗ mũi có máu chảy ra, rơi xuống đất khiến tấm thảm lót sàn cũng loang lổ máu.
“Cậu giải quyết tốt vào giúp tôi.” Ông ta nói xong câu đầy tính uy hiếp này thì quay người đi ra khỏi phòng.
Ngụy Phong nhìn bóng lưng ông ta rời khỏi đây, trong nháy mắt đôi mắt đầy sự cung kính ngoan ngoãn đã trở nên lạnh lẽo như lưỡi dao.
Anh đóng mạnh cửa phòng lại, tiếng đóng cửa lớn đến nỗi khiến trái tim của nhân viên quét dọn vệ sinh đang xem trò vui trên hành lang cũng giật thót.
…
Lộ An Thuần khó khăn ngồi dậy, dùng mu bàn tay lau mũi, sau đó mu bàn tay cô cũng dính đầy máu. Cô duỗi tay rút khăn giấy trên tủ đầu giường ra, ngửa đầu nhét nó vào mũi để ngăn máu chảy.
Ngụy Phong đi từ toilet ra, quỳ một chân xuống trước mặt cô, dùng khăn lông đã nhúng qua nước ấm chườm vào mũi cho cô để máu ngừng chảy.
Đôi mắt cô gái ngấn lệ, nước mắt trộn lẫn máu mũi.
Lúc đầu cô không muốn khóc, thật sự không muốn khóc, nước mắt là biểu tượng của sự yếu đuối, cô không muốn mình tỏ ra yếu đuối trước mặt Lộ Bái.
Nhưng vì sự xuất hiện của Ngụy Phong, những uất ức tủi thân trong lòng Lộ An Thuần như sắp phun trào.
Anh dùng khăn lông ướt dịu dàng lau sạch vết máu trên mặt cô, lại lau đi những giọt nước mắt vô tích sự chảy xuống đôi gò má cho cô.
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cảnh này.
Lần thứ hai anh tận mắt chứng kiến cô gái mình yêu bị đánh đập và tra tấn. Lần đầu tiên là vào năm mười tám tuổi, ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, anh nhìn thấy người đàn ông kia túm tóc cô rồi đập đầu cô vào kính.
Khi đó anh chỉ hận không thể liều mạng chết chung với ông ta.
Lúc này đây, ý nghĩ muốn giết chết ông ta của anh càng sâu hơn.
Lộ An Thuần gần như không thể nói ra bất cứ điều gì, cô chỉ đưa tay túm lấy tay áo anh rồi dùng sức kéo tay anh.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Ngụy Phong đều tan biến khi thấy cô làm vậy, giờ đây trong mắt anh chỉ còn sự thương tiếc và dịu dàng dành cho cô.
Lộ An Thuần nghẹn ngào, nắm chặt tay áo anh, khó khăn nói: “Ôm em đi, Ngụy Phong.”
Ngay khi cô nói vậy, Ngụy Phong ôm chặt cơ thể gần như sắp thối rữa của cô vào lòng mình, trao cho cô sức mạnh và hơi ấm chân thực nhất.
Lộ An Thuần vùi mặt vào hõm cổ anh, mở miệng hít thở đầy khó khăn, tham lam hít lấy mùi hương trên người anh: “Anh thấy… Thấy chưa, đây chính là cuộc sống của em.”
“Anh biết.”
Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngụy Phong, em thực sự hận chính bản thân mình, không có dũng khí giống như mẹ em vậy… Nhưng cho dù em có chết đi chăng nữa, em cũng phải kéo ông ta chết cùng!”
“Suỵt.” Ngụy Phong ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng an ủi cô, nhìn vào màn đêm đầy tăm tối ngoài cửa sổ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Anh sẽ không… Để em chờ lâu nữa đâu.
Anh ôm cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó đi vào toilet xả nước ấm vào bồn tắm rồi bảo cô vào tắm, anh nói như thế sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Lộ An Thuần thôi không khóc nữa, cô ngồi vào bồn tắm, vào khoảnh khắc này làn nước ấm giống như những chiếc lông vũ vây xung quanh cơ thể cô, quả thực giống như lời anh nói, những đau đớn trên cơ thể được làm nước ấm xoa dịu, các cơ bắp căng cứng cũng từ từ thả lỏng.
Cô dựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, cố gắng quên hết đi những chuyện mới xảy ra lúc này.
Trước kia, sau khi bị ông ta đánh đập cô đều làm như vậy, sau đó nếu đau đớn không chịu nổi nữa, cô sẽ nhớ lại một số khoảng thời gian tốt đẹp để quên đi những đau đớn này, dùng điều này để chữa lành vết thương cho chính bản thân mình.
Mọi ký ức năm mười tám tuổi của cô đều liên quan đến ông ta.
Nhưng bây giờ dường như cô không cần làm như vậy nữa, bởi vì người mang lại hạnh phúc cho cô… Đang ở bên cạnh cô rồi.
Chợt có tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, cửa phòng tắm bị mở ra, Ngụy Phong bưng một hộp giữ tươi bằng nhựa acrylic đựng đầy dâu tây đi vào.
Lộ An Tuần vô thức dùng hai tay che người mình lại.
Ngụy Phong cũng không nhìn cô mà chỉ cầm tấm ván gỗ lên để ngang trên bồn tắm, sau đó đặt hộp dâu tây lên trên rồi lại dùng bật lửa châm nến thơm đã được chuẩn bị sẵn lên.
Sau khi tắt đèn đi, chỉ còn ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối của ngọn nến vàng, bầu không khí chữa lành tràn ngập khắp không gian.
Thấy cô vẫn hơi thẹn thùng, khóe miệng Ngụy Phong cong lên: “Em che cái gì mà che, cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy.”
“Anh vào đây làm gì?”
“Để ở bên cạnh em.”
“Em đang ngâm bồn mà, anh cứ thế đi vào đây sao.”
“Thế thì anh đi đây.”
Người đàn ông giả bộ rời đi, Lộ An Thuần vội vàng dùng bàn tay đang ướt sũng của mình kéo tay áo giữ anh lại. Thấy cô làm thế, anh lại nở nụ cười, ngồi xuống dựa vào bồn tắm của cô lần nữa: “Em cứ ngâm một thêm một lúc nữa đi, đêm nay anh ở lại đây với em.”
“Ông ta đến rồi mà anh vẫn dám ở lại à?”
“Có gì mà không dám.” Ngụy Phong tỏ vẻ không thèm để ý nói: “Ba em muốn gả em cho anh nên dĩ nhiên sẽ ngầm cho phép bất kỳ hành vi nào giữa chúng ta rồi.”
Lộ An Thuần ngồi bó gối, cằm đặt lên đầu gối, khàn giọng buồn bã nói: “Em bị đánh nên không có hứng đâu.”
“Em cho rằng anh là cầm thú hay sao, anh chỉ vào đây để ở bên cạnh em thôi.” Ngụy Phong giơ một quả dâu tây đến trước khóe môi cô: “Em ăn dâu tây đi.”
Cô ngậm lấy quả dâu tây đã được vặt lá ở trong tay anh, cắn một miếng nhỏ, nước dâu tây chua chua ngọt ngọt lan khắp đầu lưỡi cô.
“Ăn ngon lắm đó.” Cô liếc mắt sang nhìn anh, quai hàm phồng lên: “Sao anh lại có thế?”
“Lúc ở dưới tầng nhìn thấy Trư Can xách một túi dâu tây, đây là cậu ấy tặng cho anh.”
Lộ An Thuần vạch trần anh trong nháy mắt: “Chắc chắn là anh cướp của cậu ta đúng không!”
“Cũng không khác cho lắm.”
“Rất khác đấy!” Lộ An Thuần khinh bỉ nói: “Người ta mua cho bạn gái người ta ăn, anh có thể đừng làm ra hành động chẳng khác gì kẻ cướp thế được không.”
“Được rồi, vậy anh mang trả cho bạn gái cậu ấy là được chứ gì.” Ngụy Phong đưa tay lấy hộp giữ tươi bằng nhựa acrylic đi.
Nhưng khi anh định lấy nó đi, Lộ An Thuần lại vừa ôm chặt cánh tay anh, vừa lấy một quả dâu tây bỏ vào miệng, cười ranh mãnh nói: “Nhưng dù sao ăn cũng rất ngon, anh thay em cảm ơn anh Trư Can nhé.”
Ngụy Phong thích nhìn cô cười, anh dùng lòng bàn tay vuốt ve cái cằm ướt nhẹp của cô: “Lộ An Thuần, anh ở bên em, em sẽ khá hơn chút đúng không.”
“Không chỉ một chút thôi đâu mà em sẽ khá hơn nhiều.”
Cô thành thật trả lời.
Chí ít khi anh ở cạnh cô, cô không cần tiếp tục ôm những ký ức đau khổ đó rồi rơi vào vực sâu của nỗi tuyệt vọng, anh chính là điều tốt đẹp nhất trong suốt cuộc đời cô.
“Vậy là đủ rồi.” Ngụy Phong hôn một cái vào vết tụ máu trên cánh tay cô: “Cứ để anh ở bên em đi.”
Lộ An Thuần nhắm mặt lại, anh biết rõ vốn dĩ tâm trí cô không kiên định như những gì cô thể hiện ra, hết lần này đến lần khác anh lại đánh cô “một nhát trí mạng” vào lúc cô yếu đuối nhất.
Khiến cô không có bất kỳ cơ hội và sức lực nào để chống lại, chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng.
Một lát sau, rốt cuộc Lộ An Thuần mới hỏi điều mình vẫn thắc mắc bấy lâu nay: “Nhưng nếu vậy, anh sẽ mất hết tự do, sẽ sống trong địa ngục giống như em vậy, dù có như thế anh cũng chịu đựng được sao?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt cô, ánh mắt đầy vẻ kiên định nói: “Lộ An Thuần, em có tin anh không?”
“Anh hỏi vậy là có ý gì?”
“Nếu em tin anh, vậy thì kết hôn với anh đi.”
Trái tim Lộ An Thuần như hẫng một nhịp, cô nắm chặt lấy cánh tay anh: “Cái gì cơ, anh có ý gì?”
Chàng trai trẻ ghé vào tai cô, trầm giọng nói: “Anh quay lại đây không phải để cùng hy sinh với em, Lộ An Thuần, anh trở về là để đến cứu em.”
…
Ngụy Phong dùng khăn tắm lau khô người cô, sau đó lại dùng khăn tắm quấn cô lại giống như con sâu lông. Quấn xong, anh bế cô lên, cẩn thận từng li từng tí đặt cô xuống chiếc giường lớn êm ái.
Lộ An Thuần không hiểu hỏi: “Không đúng, sao anh lại phải bế em vậy.”
“Em có cảm thấy động tác này rất men không.”
“Em không hề thấy vậy đâu, Ngụy Phong, đầu óc anh suốt ngày suy nghĩ cái gì thế?”
Ngụy Phong cười cười, cởi khăn tắm của cô ra, Lộ An Thuần lập tức chui vào trong chăn, chỉ duỗi phần cẳng tay trắng như ngó sen ra ngoài: “Anh lấy váy ngủ ra đây giúp em với.”
Ngụy Phong lấy một chiếc váy ngủ màu đen của cô từ trong tủ quần áo ra, lại giở trò không đưa cho cô: “Anh nghe nói ngủ khỏa thân có tác dụng giúp tinh thần và thể xác khỏe mạnh hơn.”
“Ngụy Phong, em đếm đến ba, anh mà cứ tiếp tục đùa em như thế, em sẽ đuổi anh ra ngoài đấy, hơn nữa cũng lập tức suy nghĩ lại chuyện kết hôn đấy.”
Cô còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, Ngụy Phong đã ngay lập tức ngoan ngoãn đưa áo ngủ cho cô: “Lộ An Thuần, em nói thế này nghe chả có tí uy hiếp gì cả.”
“Sao lời của em lại không uy hiếp được hả.”
“Trước đây em lấy chuyện chia tay để uy hiếp anh, bây giờ lại lấy chuyện kết hôn để uy hiếp, em có thể có chút sáng tạo, mới mẻ nào không.”
“Sáng tạo làm gì, có tác dụng là được rồi.” Lộ An Thuần chui vào chăn mặc váy ngủ xong mới thò cái đầu nhỏ thông minh của mình ra, kéo gối lót xuống dưới đầu, thoải mái nghiêng người nằm xuống: “Em muốn đi ngủ, anh làm gì thì làm đi.”
Ngụy Phong dém chăn cho cô xong, sau đó một mình đi vào toilet, tiếng nước rào rào vang lên. Lộ An Thuần trở mình, nhìn vào bóng người màu đen mờ mờ trên cửa kính mờ.
Cảm giác buồn ngủ ập đến, cô nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng cô cảm giác có người ôm lấy cô từ sau lưng, cái ôm đầy an toàn và nóng bỏng.
Đêm hôm đó, Lộ An Thuần không nằm mơ.
Bởi vì toàn bộ giấc mộng đẹp của cô đang ôm lấy cô ngay lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...