Chu Mịch đưa Lộ An Thuần đến cổng biệt thự Giang Đình.
Lộ An Thuần lấy mấy tờ tiền màu đỏ* trong túi xách ra đưa cho anh ta: "Có thể không đủ tiền sửa xe, anh sửa xong còn thiếu bao nhiêu thì cứ nói với tôi."
*Tờ tiền màu đỏ: Tờ tiền mệnh giá 100 nhân dân tệ - được coi mệnh giá tiền Trung Quốc lớn nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tay anh ta đút vào túi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không cần, chút tiền lẻ này có đáng là gì."
Lộ An Thuần nhét tiền vào áo khoác của anh ta: "Đưa anh thì anh cầm đi, đây là chuyện nên làm."
Chu Mịch không từ chối nữa, cúi đầu, mũi chân đạp lên đám rêu xanh trên phiến đá lát đường, muốn nói lại thôi.
Lộ An Thuần nhìn thấu tâm tư của anh ta, dứt khoát nói thẳng: "Cậu ấy là em kết nghĩa của tôi."
"Thật sự là em kết nghĩa của em?"
"Ừ, từ lúc cậu ấy còn rất nhỏ tôi đã quen cậu ấy rồi."
"Được rồi, không sao, anh chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi." Chu Mịch gãi đầu nói: "Vậy cậu ta nói anh trai cậu ta là..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh trai cậu ấy là bạn trai mối tình đầu của tôi." Lộ An Thuần nói thẳng không hề kiêng kỵ: "Khi đó chúng tôi cứ nghĩ... Có thể cùng nhau học chung một trường đại học, mãi mãi ở bên nhau, em trai cậu ấy cũng nghĩ như vậy."
"Anh hiểu rồi, hóa ra là quan hệ như vậy, không trách cậu bé ấy nhìn thấy anh lại tức giận như vậy."
Lộ An Thuần gật đầu, xoay người trở về cổng khu biệt thự Giang Đình, bỗng nhiên nghe thấy chàng trai sau lưng gọi cô lại: "Lộ An Thuần, anh không chỉ muốn chơi đùa với em, anh cũng nghĩ rằng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, em không thích anh cũng không sao, anh sẽ khiến em thích anh!"
Lời tỏ tình đột ngột, đầy nhiệt huyết đó khiến hai gò má Chu Mịch đỏ bừng, hơi thở dồn dập, đôi mắt đen láy tha thiết nhìn cô.
Lộ An Thuần cũng không quay đầu lại: "Nếu anh nghĩ như vậy thì xin lỗi nhé Chu Mịch, sợ rằng quan hệ của chúng ta sẽ phải chấm dứt ở đây."
...
Về đến nhà, Lộ An Thuần đi thẳng vào phòng vệ sinh - nơi duy nhất trong căn nhà không có camera giám sát, cô móc điện thoại di động ra gửi cho Ninh Nặc một tin nhắn: "Không ổn, đồng chí Chu nghiêm túc à, tớ phải chia tay với anh ta."
Ninh Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "A ha ha ha ha, tớ đã nói mà, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ động lòng với cậu."
Thuần: "Tớ thấy lịch sử tình trường của anh ta cũng phong phú lắm, còn tưởng anh ta là một tên trai đểu lãng tử cơ, thế nên mới đồng ý với anh ta."
Ninh Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Thôi xin, ai mà đểu hơn cậu, loại chuyện này không phải gió đông áp đảo gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông. Hơn nữa nói thật, với giá trị nhan sắc, dáng người, tính cách như cậu, không rung động trước cậu cũng khó."
Thuần: "Cậu đang khen tớ đấy à."
Ninh Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Đúng vậy đúng vậy đúng vậy."
Thuần: "Yêu cầu duy nhất của tớ chính là hy vọng bọn họ không thích tớ."
Ninh Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Đúng vậy, người thích cậu nhất kết quả chẳng phải là người thảm nhất hay sao? Một người sợ lạnh như vậy lại hứng gió lạnh ở phương Bắc bốn năm trời, cuối cùng cũng không chờ được cậu..."
Trái tim Lộ An Thuần bị những lời đâm đến nỗi chảy máu đầm đìa.
Là cô có lỗi với người kia.
Cô không dám nghĩ đến nữa.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc còn đang mơ mơ màng màng, Lộ An Thuần nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, rất nhiều tiếng bước chân nhốn nháo truyền tới.
Cô giật mình tỉnh lại, thấy Lộ Bái đứng trước mặt mình với gương mặt không có cảm xúc, bên cạnh có không ít người giúp việc đi theo, trong tay ôm những bộ lễ phục muốn cô mặc thử.
"Ba không thể xông vào lúc con đang ngủ như vậy được!" Lộ An Thuần hét lên, tỏ ý phản kháng.
Nhưng Lộ Bái căn bản không phản ứng lại cơn tức giận của cô, nói với người giúp việc nữ bên cạnh: "Trang điểm thay quần áo cho cô chủ."
"Vâng."
Mấy người giúp việc nữ tiến lên mời Lộ An Thuần thức dậy nhưng cô không phối hợp, ngồi trên giường ôm chăn không nhúc nhích, Lộ Bái hạ thấp giọng nói: "Kéo nó dậy."
Mấy người giúp việc nữ cưỡng chế kéo Lộ An Thuần dậy, đè cô ngồi xuống bàn trang điểm, rửa mặt chải đầu trang điểm cho cô.
"Con đi với Ninh Nặc!" Lộ An Thuần phản kháng, đẩy bông tẩy trang mà một nữ giúp việc định đưa tới ra: "Con không đi cùng ba đâu!"
"Nếu bạn con muốn tới thì bảo con bé gọi điện cho trợ lý Tề Viễn của ba, không cần con đi cùng, hôm nay con có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Lộ An Thuần biết hôm nay Lộ Bái muốn cô đi xem mắt, không cần biết cô có thích hay không, thế nào ông ta cũng nhét người ông ta vừa ý nhất vào bên cạnh cô, ép cô phải tiếp nhận, nhìn cô đau khổ.
Đây chẳng phải là chuyện mà ông ta am hiểu nhất hay sao.
"Con không cần bọn họ trang điểm giúp, con muốn tự trang điểm."
"Nếu con dám mặc mấy bộ đồ lòe loẹt chẳng ra cái thể thống gì kia thì con cứ chờ đó cho ba!"
"Con cứ muốn mặc đấy!"
Giây tiếp theo, Lộ Bái tức giận túm chặt mái tóc đen mềm mại của cô, đè mạnh đầu cô xuống bàn trang điểm: "Lộ An Thuần, hôm nay ba không muốn trừng phạt con, con tự thu xếp ổn thoả cho ba."
Ông ta buông cô ra, những cô gái xung quanh bận rộn tô son trát phấn cho cô theo cách trang điểm mà Lộ Bái mong muốn.
Lộ An Thuần nhìn mình trong gương, nước mắt chảy xuống, lại bị bông tẩy trang lau đi.
Cô gái trong gương giống như một con búp bê tinh xảo, xinh đẹp nhưng không có linh hồn, tùy ý bị người ta đắp nặn thành hình dáng mà người ta mong muốn.
...
Cuối cùng Lộ An Thuần thay một bộ váy lễ phục dài màu đen, cả người có cảm giác bị quấn chặt và trói buộc như một con bướm đen bị giam cầm.
Cô ngồi trên chiếc xe nhỏ, xuyên qua cửa kính xe đen ngòm nhìn lên bầu trời u ám trên đỉnh đầu.
Người duy nhất nói muốn cứu cô đã bị cô tự tay đẩy ra xa.
Cuộc sống của cô chỉ còn chờ đợi sự khô héo lụi tàn và cuối cùng là bị vùi lấp.
Biệt thự Lưu Thủy là dự án nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp thu hút được rất nhiều chú ý ở thành phố C trong mấy năm gần đây, vô cùng nổi tiếng trên mạng nên vừa xuống xe đã có vô số phóng viên và máy ảnh chĩa về phía Lộ Bái và Lộ An Thuần, không ngừng chụp ảnh ghi hình.
Bảo vệ chặn đám phóng viên lại, mấy người đàn ông mặc âu phục đi giày da đón Lộ Bái đi về phía biệt thự, Lộ An Thuần mặt không cảm xúc đi theo sau lưng ông ta.
Xuyên qua một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu được lát đá, thấp thoáng hai bên là những khóm trúc xanh biếc, bọn họ đi đến một nơi thoáng đãng hơn, cuối cùng cũng nhìn thấy tòa kiến trúc chủ thể của biệt thự Lưu Thủy.
Toàn bộ căn biệt thự này được tạo ra từ công nghệ xây dựng bằng đá, mặt đá cẩm thạch lát bên ngoài đã toát hết lên vẻ cao cấp của căn biệt thự, hơn nữa cũng hoàn toàn hòa hợp với cảnh quan cây xanh xung quanh. Căn biệt thự tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng đều có ban công ngắm cảnh rất rộng.
Bốn phía được bao quanh bởi thác nước suối nước nóng, hơi nước lượn lờ, toàn bộ căn biệt thự như thể đang trôi lơ lửng trên dòng suối.
Tâm trạng Lộ An Thuần đang rất tệ, sau khi thấy quang cảnh như vậy cũng không khỏi cảm thán và trầm trồ.
Ở lại nơi này mấy ngày có lẽ cô thật sự có thể quên đi những ồn ào huyên náo và hỗn loạn trong cuộc sống.
Cô theo chân Lộ Bái đi dọc theo con đường đá đi vào bên trong căn biệt thự, trong phòng khách rộng rãi có rất nhiều chàng trai cô gái ăn mặc gọn gàng, âu phục giày da phối hợp với những bộ váy thanh lịch, y hương tấn ảnh*.
*Y hương tấn ảnh là một thành ngữ, y tức là y phục, hương hay còn gọi là hương thơm, tấn chính là mái tóc, ảnh là bóng dáng. Đây là thành ngữ dùng để miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Vừa thấy Lộ Bái đi vào, bọn họ vội vàng nâng ly chào hỏi ông ta, khen căn biệt thự này rất đẹp.
Lộ An Thuần nhìn bốn phía, hỏi thẳng: "Đối tượng xem mắt của con đâu, dắt ra đây xem thế nào nào."
Lộ Bái lạnh lùng, cất giọng uy hiếp nói: "Cậu ta không giống những người lúc trước con từng gặp, cậu ta là kỹ sư trưởng công trình do ba đích thân mời về, rất nhiều tập đoàn đối thủ đều đang nhìn chằm chằm vào cậu ta như hổ đói, con khách khí với cậu ta một chút, dám đắc tội cậu ta thì cứ coi chừng bị trầy da, tróc thịt đấy.
"Ồ vậy sao, con rất mong chờ." Lộ An Thuần lạnh lùng nói xong xoay người rời đi.
Lộ Bái gọi cô lại: "Con đi đâu đấy, không được đi lung tung."
"Phòng vệ sinh."
Lộ An Thuần đi tới phòng vệ sinh, móc điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Ninh Nặc: "Cậu vào chưa?"
"Tớ đang ở cửa rồi, trợ lý của ba cậu đón bọn tớ vào, đúng là đủ vinh dư ùng với thể diện mà."
"Bọn tớ?"
"Đúng vậy, Chu Mịch cũng tới."
"Sao anh ta... Anh ta cũng tới, tớ không hề bảo anh ta tới mà."
"Hôm qua cậu chia tay với người ta, người ta tìm đến chỗ tớ khóc lóc, chậc, một đứa con trai lớn tướng rồi mà khóc cứ như trẻ con ấy. Tớ là người dễ mềm lòng nên dẫn anh ta tới gặp cậu một lần nữa, không phải đúng lúc cậu cũng muốn dùng anh ta chọc giận đối tượng xem mắt của cậu hay sao, toàn bộ chỗ này... Không tìm ra ai đẹp trai hơn anh ta đâu nhỉ."
"Ai!"
Nếu người cũng đã tới rồi, Lộ An Thuần cũng không tiện nói thêm gì nữa: "Vậy cậu dẫn anh ta vào đi, đi vào đại sảnh, rẽ trái tới cửa phòng vệ sinh."
Một lát sau, Ninh Nặc đã dẫn Chu Mịch vào, anh ta mặc một bộ âu phục không vừa người, đi theo bên cạnh cô chủ như Ninh Nặc chẳng khác nào một vệ sĩ.
Đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng vẻ đẹp trai của anh ta thuộc kiểu cao to vạm vỡ chứ không phải kiểu nhã nhặn.
Có điều sở thích từ trước tới giờ của Lộ An Thuần cũng không thích kiểu người tao nhã gì cả.
"An An, tớ dẫn người tới rồi, tự cậu thu xếp cho anh ta đi." Ninh Nặc lấy một từ trong túi lấy ra một cái máy quay có giá đỡ ba chân dùng để quay phim: "Tớ phải đi quay tài liệu đây, không quan tâm đến hai người nữa."
"Được rồi, cậu đi đi, cần gì cứ gọi điện thoại cho tớ."
Sau khi Ninh Nặc rời đi, Chu Mịch cứ như một “cô vợ nhỏ” chịu tủi thân, nhìn Lộ An Thuần, rầu rĩ nói: "Anh không muốn chia tay với em."
Lộ An Thuần thở dài, có chút thương hại chỉnh lại bộ âu phục không vừa người cho anh ta: "Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, anh mặc bộ âu phục này có thấy khó chịu không?"
"Có hơi khó chịu một chút, anh sắp không thở nổi nữa rồi."
"Vậy thì đi xung quanh nhìn ngắm, chơi một lát rồi về đi."
Chu Mịch bướng bỉnh nói: "Anh muốn gặp đối tượng xem mắt của em."
Lộ An Thuần che mặt, bất đắc dĩ nói: "Tôi còn chưa gặp nữa là, thôi bỏ đi, cũng chẳng có gì hay ho để gặp đâu, chắc chắn không đẹp trai bằng anh, hơn nữa người ba tôi giới thiệu cho tôi đều rất nhàm chán."
"Vậy em sẽ ở bên cậu ta chứ?" Chu Mịch kéo cổ tay mảnh khảnh của Lộ An Thuần: "Ba em sẽ cho phép hai người kết hôn đúng không?"
"Tôi kết hôn với ai không phải là chuyện mà tôi có thể quyết định được. Chu Mịch, ban đầu tôi cũng nói rồi, mối quan hệ của chúng ta kết thúc khi nào là do tôi quyết định, anh đã đồng ý vì thế nên tôi mới đồng ý quen anh."
Mắt Chu Mịch lập tức đỏ lên, Lộ An Thuần cũng dễ mủi lòng, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, anh đã là một người đàn ông trưởng thành như vậy rồi, sao lại mau rơi nước mắt như thế chứ."
"Anh muốn quyết đấu với đối tượng xem mắt của em!"
"Trời đất ơi!" Đầu ngón chân của Lộ An Thuần cũng sắp ghim vào đất rồi, Chu Mịch nhỏ hơn cô hai tuổi, cứ như một đứa trẻ, cô thường xuyên phải dỗ dành anh ta: "Anh đừng làm tôi mất mặt nữa, nếu không anh cũng không dễ chịu gì đâu."
"Anh nghe lời em nhưng em cho anh đi theo em đi, như vậy đối tượng xem mắt của em... Nói không chừng sẽ biết khó mà lui."
Lộ An Thuần cười: "Anh cũng tự tin ghê nhỉ."
"Đương nhiên là anh rất tự tin rồi." Chu Mịch là một chàng trai rất kiêu ngạo, đây cũng là điều Lộ An Thuần yêu thích nhất ở anh ta.
"Được, vậy anh đi theo tôi."
Trong suốt bữa tiệc, tên nhóc sinh viên học khoa giáo dục thể chất lưng hùm vai gấu này cứ như một sứ giả hộ hoa, toàn bộ hành trình luôn ở bên cạnh Lộ An Thuần. Bất cứ người đàn ông nào muốn tới bắt chuyện nói chuyện với cô đều sẽ bị Chu Mịch hung dữ nhìn trừng trừng phải rút lui.
Ngay cả khi Lộ Bái gọi Lộ An Thuần đến, Chu Mịch vẫn theo sát bên cạnh cô, nửa bước không rời.
Vẻ mặt Lộ Bái vô cùng khó coi, ông ta sắp không khống chế được cơn tức giận, muốn tát cô một cái nhưng vì xung quanh có rất nhiều người nên ông ta vẫn đang cố gắng hết sức mà nhẫn nại.
Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ u ám của ông ta, trong lòng Lộ An Thuần sảng khoái, nhìn từng chàng trai đẹp trai tài giỏi bên cạnh ông ta, cô dùng giọng điệu giễu cợt nói: "Trong số các người ai là đối tượng xem mắt của tôi? Tôi cố ý dẫn bạn trai của mình đến đây, so sánh thử xem, nếu đẹp trai hơn anh ta thì tôi sẽ đá anh ta ngay."
Những người đàn ông xung quanh nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý với nhau.
Lúc trước, bọn họ đã từng nghe nói chuyện cô chủ nhà họ Lộ là người chanh chua nổi loạn, coi như là người duy nhất trên đời này dám chống đối lại Lộ Bái, hôm nay gặp được người thật quả là danh bất hư truyền.
Nói tóm lại, sau khi Lộ An Thuần nói xong, cơn tức giận của Lộ Bái đã gần đến chạm đến ngưỡng sắp sửa bùng nổ, ông ta run rẩy tháo chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc xuống.
Lộ An Thuần biết đó là động tác đặc trưng của ông ta trước khi muốn ra tay, ông ta đã không còn quan tâm đến vấn đề có mất thể diện hay không, có ý định sẽ dạy dỗ cô trước mặt nhiều người.
Nhưng ngay một giây trước khi Lộ Bái vung tay cho cô một cái tát, Lộ An Thuần đã lùi về phía sau một bước, tự cho mình một cái tát trước.
"Bốp" một tiếng, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang.
"Ba không cần ra tay, để tự con ra tay là được."
"Lộ An Thuần!" Lộ Bái đã nổi cơn thịnh nộ.
Lộ An Thuần mở to mắt trừng ông ta, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười lạnh châm chọc: "Xem ra ba còn chưa hết giận, vậy con tiếp tục..."
Dứt lời, cô cầm lấy chai champagne từ khay của phục vụ, đập "rầm" một cái xuống bàn vỡ tan, cô điên cuồng dùng mảnh thủy tinh sắc nhọn vạch lên cánh tay nhẵn mịn của mình.
Giây tiếp theo, một đôi bàn tay to lớn ấm áp đột nhiên dùng sức nắm lấy cổ tay cô, sức lực rất lớn, Lộ An Thuần giãy giụa mấy lần nhưng không thành công.
Cô tức giận đùng đùng quay người lại, bỗng nhiên chạm phải một đôi mắt đen nhánh.
Khoảnh khắc đó Lộ An Thuần cho rằng mình đang nằm mơ, đó là đôi mắt đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của cô, đôi mắt đầy quyết đoán, trầm tĩnh kiên cường, tràn đầy sức mạnh, giống như dã thú ẩn nấp trong đêm tối.
Ngụy Phong mặc bộ âu phục màu đen tôn lên dáng người cao ráo cân đối của anh, mi mắt mỏng cùng với hàng lông mày thẳng tắp.
Anh vừa xuất hiện, không ít các cô gái xung quanh đều hít một hơi thật sâu, thấp giọng thì thầm với nhau, bàn tán về tài năng trẻ mới nổi trẻ tuổi nhất của tập đoàn Lộ thị.
Nghe nói căn biệt thự Lưu Thủy được mọi người chú ý này chính là tác phẩm truyền kỳ của anh!
Ánh mắt lạnh nhạt của anh rời khỏi gương mặt của Lộ An Thuần, liếc về phía Chu Mịch bên cạnh cô như một con dao sắc bén...
"Bạn trai?"
Giọng nói như một sợi tơ sắc bén, cắt đứt ánh nắng dịu dàng nhất của buổi sớm mai, khiến người ta không rét mà run.
Dưới ánh mắt cực kỳ áp bức của anh, Chu Mịch có cảm giác như có ai đang kề dao vào cổ mình, không thể động đậy: “Đúng, đúng vậy!”
Ngụy Phong hừ một tiếng cười nói: "Nhìn thấy cô ấy tự làm tổn thương bản thân mà lại thờ ơ không có hành động gì, anh làm bạn trai kiểu gì thế?"
Dưới ánh mắt khinh thường của anh, lần đầu tiên Chu Mịch cảm thấy mình chẳng có lấy một chút khí thế nào cả, có hơi... Tự cảm thấy xấu hổ khi thua kém người ta, không khỏi đỏ mặt.
Ngụy Phong lạnh lùng nói với bảo vệ xung quanh: "Đuổi anh ta ra ngoài, đừng làm bẩn chỗ của ông Lộ."
Nói xong, mấy nhân viên bảo vệ đồng loạt lao tới, giữ chặt lấy Chu Mịch định đưa anh ta ra ngoài.
Lộ An Thuần hoàn toàn không kịp phản ứng với chuyện gì đang xảy ra, đầu cô vẫn còn đang mông lung nhưng thấy Chu Mịch bị đối xử một cách lỗ mãng như vậy, cô hét lên: "Mấy người đừng đụng vào anh ta! Dừng tay lại!"
Ánh mắt nghiêm nghị của Ngụy Phong đột nhiên liếc nhìn về phía cô: "Cô chủ như thế này là đang đau lòng cho người ta à?"
Một tiếng "cô chủ" vang lên khiến lục phủ ngũ tạng của Lộ An Thuần đảo lộn cực kì đau đớn, cô nhịn đau siết chặt nắm đấm: "Chu Mịch là... Bạn của tôi, xin hãy giữ lại cho anh ta một chút thể diện, để anh ta tự đi ra ngoài."
"Hôm nay anh ta tới đây gây sự thì đã không cần thể diện gì rồi." Anh nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, nói từng câu từng chữ không có một chút tình cảm nào: "Đuổi ra ngoài."
Chu Mịch liều mạng giãy giụa, chửi bới và la hét không ngừng, thậm chí suýt đánh nhau với nhân viên bảo vệ.
Lộ An Thuần xô Ngụy Phong ra, đi theo phía sau, nói với Chu Mịch: "Đừng đánh nhau nữa, ra ngoài trước đi."
"Chu Mịch! Nghe lời!"
Chu Mịch chỉ có thể ngừng giãy giụa, không cam tâm tình nguyện bị nhân viên bảo vệ lôi ra ngoài.
Lộ Bái tán thưởng nhìn Ngụy Phong: "Đây chính là con gái tôi, rất ương bướng, để cậu chê cười rồi."
“Ông Lộ quên rồi sao, tôi biết cô ấy, chúng tôi là bạn học hồi cấp ba."
"Hồi học cấp ba còn coi như nghe lời, càng lớn càng hỗn, cậu thấy nó thế nào?" Đôi mắt đen như mực của Lộ Bái nhìn chằm chằm vào Ngụy Phong, quan sát mỗi một biểu cảm nhỏ của anh: "Nó không nghe lời cho lắm, hy vọng không khiến cậu thất vọng."
Ngụy Phong khẽ cười, trong mắt lộ ra dã tâm điên cuồng: "Ông Lộ yên tâm, tôi có thể thu phục được cô ấy."
Khóe môi Lộ Bái hờ hững nhếch lên, vỗ vai anh: "Đừng quan tâm đến nó, hội nghị giới thiệu sắp bắt đầu, cậu đi chuẩn bị trước đi."
"Vâng thưa ông Lộ."
Lộ Bái nhìn bóng lưng tiêu điều của người đàn ông bằng ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
Tên nhóc này đúng là như một con chó hoang, đối với kẻ nào cũng vô cùng cuồng vọng nhưng chỉ ngoan ngoãn kính cẩn nghe theo một mình ông ta.
Lộ Bái thích dạy dỗ những kẻ như vậy.
Anh có dã tâm cực kì to lớn đối với tài sản địa vị, không giả vờ cũng không thèm che giấu, đủ năng lực và can đảm để thâu tóm mọi thứ mình muốn.
Mấy thằng nhóc lúc trước vừa nhìn thấy con gái ông ta, không phải là vâng vâng dạ dạ thì là a dua nịnh nọt, để mặc nó nắn bóp. Chỉ có Ngụy Phượng là có thể cư xử đúng mực, thậm chí còn đối đầu với cô.
Nhìn vẻ ngoài thì cũng đủ tự tin có thể khuất phục được cô.
Xem ra trước mắt anh là người mà Lộ Bái vừa ý nhất.
...
Ở cổng biệt thự Lưu Thủy, Lộ An Thuần ân cần, quan tâm hỏi Chu Mịch: "Anh không sao chứ, có bị thương không?"
"Không sao, họ làm sao có thể làm tổn thương anh được!" Cà vạt âu phục của Chu Mịch xộc xệch khiến anh ta nhìn hơi chật vật.
"Xin lỗi, hôm nay, đáng nhẽ không nên gọi anh tới đây." Lộ An Thuần cảm thấy áy náy, chỉnh lại cà vạt cho anh ta.
Chu Mịch xua tay: "Là anh tự tới, không liên quan gì đến em, hơn nữa... Người đó nói đúng, anh không thể bảo vệ em, vừa rồi anh... Anh cũng sững sờ, anh, anh không ngờ em sẽ làm vậy..."
"Chu Mịch." Lộ An Thuần ngắt lời anh ta: "Hôm nay anh đắc tội ba tôi, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa như vậy thì chắc ông ta sẽ không làm gì anh đâu."
Chu Mịch vội chạy tới, kéo cô lại: "An An! Em thật sự muốn chia tay với anh sao?"
"Chu Mịch, từ trước tới giờ tôi chưa từng thích anh, anh cũng biết mà, tất cả những gì tôi làm là để chọc giận ba tôi thôi."
"Nhưng anh thích em, anh thích em Lộ An Thuần."
Lộ An Thuần quay đầu, bình tĩnh cười với anh ta: "Anh rất tốt, anh nên tìm một cô gái yêu anh đi."
Nói xong, cô xoay người đi vào đường mòn trong rừng trúc, không để ý đến ánh mắt cô đơn của chàng trai kia nữa.
Trong rừng trúc yên tĩnh, Lộ An Thuần đi trên con đường đá ngoằn ngoèo, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa mới xảy ra, quả thật giống như đang nằm mơ.
Ở trong bữa tiệc của ba, cô lại gặp được người không thể nào gặp được nhất...
Kỳ lạ đến khó tin!
Sao anh lại ở đây, có vẻ Lộ Bái rất thích anh.
Đối tượng xem mắt kia… Không phải là anh đấy chứ!
Vì quá mải mê suy nghĩ cho nên cô không để ý đến dưới chân có một thềm đá, ngã ầm xuống mặt đất, trong nháy mắt đầu gối bên trái của cô truyền đến cảm giác đau nhói liên tục truyền vào dây thần kinh cảm giác đau của cô.
Cô khó khăn mà đứng dậy, ngồi trên tảng đá, đầu gối bị va đập tạo thành một vết trầy xước rớm máu.
Lộ An Thuần nghiến răng, nhìn vết máu dính đầy tro bụi trên làn da trắng nõn của mình, đau đến mức gần như không đứng dậy nổi.
Lúc này, ở sau lưng có người nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, dễ dàng ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế trúc bên đường.
Lộ An Thuần không cần nhìn cũng biết đó là ai, cô đã rất quen thuộc với cái ôm của anh, hơi thở bạc hà tươi mát trên người anh dù cách bao nhiêu năm rồi vẫn lạnh lẽo nhưng cũng đầy ngọt ngào như vậy.
Ngụy Phong quỳ một chân trước mặt cô, đau lòng ôm lấy đầu gối bị thương của cô.
Trái tim Lộ An Thuần khẽ run lên, đang định nói gì đó, anh đột nhiên cúi đầu liếm sạch vết bùn dính trên đầu gối cô.
Sự tiếp xúc thân mật đột ngột đó khiến cả người cô run rẩy ngửa về sau, trong mũi khẽ phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Người đàn ông đang liếm chân cô nghiêng đầu nhổ đất bùn trong miệng ra, dùng phương thức nguyên thủy nhất xử lý sạch sẽ vết thương cho cô.
"Ngụy Phong..." Bàn tay run rẩy của cô nắm lấy mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng của anh.
Sợi tóc vẫn mềm mượt như ngày nào, là xúc cảm mà cô yêu thích nhất.
Cô nắm tóc anh, thấp giọng nói: "Sao anh lại quay về?"
Bụng ngón tay của Ngụy Phong nhẹ nhàng lau sạch da thịt trên đôi chân mềm mại của cô, đôi môi mỏng dính máu khẽ nhếch lên...
"Em nói xem."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...