Lộ An Thuần thực sự giống như một cái công tắc, có thể ngắt mạch điện của Ngụy Phong chỉ trong phút chốc và giúp anh bình tĩnh lại.
Chúc Cảm Quả xoay người lại để đá Liễu Lệ Hàn một cái: “Mày còn nhúc nhích được không đấy?”
Liễu Lệ Hàn lau vết máu trên khóe miệng rồi đứng dậy khỏi mặt đất một cách gian nan, vừa che ngực vừa cười gằn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Quả nhiên mày không dám báo cảnh sát, chỉ có thể lén lút tìm tao trút giận mà thôi.”
Ngụy Phong lấy điện thoại di động ra, trong đó có một đoạn video Hứa Sơ Mạt đã khai báo mọi chuyện. Anh lạnh lùng lên tiếng: “Nếu thích thì tao có thể tìm mày trút giận mỗi ngày đấy. Mày cũng không dám báo cảnh sát đâu.”
“Ngụy Phong, mày cũng biết ba của Lộ An Thuần là một tên ác quỷ thế nào mà.” Liễu Lệ Hàn ho khan một tiếng rồi phun ra một búng máu: “Các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Tao nói ngay tại đây cho mày biết, mày… Sớm muộn gì mày cũng sẽ bị ba của cậu ta giết chết thôi.”
Nói xong, Liễu Lệ Hàn vịn vào tường, bước đi từng bước khó nhọc.
Ngụy Phong cúi đầu, môi mỏng khô khốc cắn một điếu thuốc, mu bàn tay đã bị cọ sát đến rách toác.
Chúc Cảm Quả châm lửa cho Ngụy Phong. Làn khói trắng đục tràn ra từ môi anh, sau khi hút một điếu thuốc, cuối cùng Ngụy Phong cũng bình tĩnh lại một chút.
“Anh Phong, thằng đó có ý gì thế? Tại sao nó lại nói ba của Lộ An Thuần muốn giết cậu hả? Ba của cậu ấy không phải là Lộ Bái à? Tôi thường thấy ông ta trên tivi, người này là một thương nhân hiền lành mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong khịt mũi rồi cười giễu. Anh kể ngắn gọn về mối quan hệ giữa Lộ An Thuần và ba cô, Chúc Cảm Quả khiếp sợ đến mức không biết nên nói gì mới phải.
Cậu ấy luôn nghĩ rằng Lộ An Thuần có xuất thân tốt, hoàn cảnh gia đình bề thế và là một cô tiểu thư nhà giàu. Nhưng Chúc Cảm Quả không ngờ rằng, bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng của Lộ An Thuần lại là một trải nghiệm kinh khủng đến vậy.
“Cậu nói vết sẹo phá nhan sắc trên trán cô tiểu thư kia là do ba cậu ấy gây ra hả?”
Biểu cảm của Ngụy Phong lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: “Ba của An Thuần đã đánh cô ấy rất nhiều lần. Tôi cũng không biết trên người cô ấy có bao nhiêu vết thương nữa.”
“Đệch mợ.”
Chúc Cảm Quả không thể tưởng tượng được chuyện này. Cho dù bà Chúc có nghiêm khắc với cậu ấy vì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng bà ấy cũng chưa bao giờ đánh đập cháu mình.
“Cô tiểu thư ngoan ngoãn đến vậy mà? Sao ba của cậu ấy có thể ra tay được thế nhỉ!”
Nguỵ Phong cũng không biết tại sao Lộ Bái lại có thể làm điều đó nhưng Lộ An Thuần từng nói với anh rằng, bạo lực chỉ là hình phạt đơn giản và thoải mái nhất mà thôi. Ông ta biết rõ nên làm thế nào để dìm Lộ An Thuần xuống đáy vực sâu của sự đau đớn, để tra tấn và hành hạ cô.
Chúc Cảm Quả ngập ngừng nói: “Nhưng mà anh Phong này, tôi nghĩ nên báo cảnh sát về vấn đề này đi. Cái đồ khốn nạn Liễu Lệ Hàn kia, nếu chỉ đánh thằng đó một chút thì thực sự đã quá nương tay rồi.”
Ngụy Phong dập tắt tàn thuốc bằng cách dụi vào bức tường đen kịt: “Mối thù này đã định rồi. Tôi sẽ không bỏ qua cho thằng đó đâu.”
Nỗi đau da thịt vốn dĩ chẳng là gì cả. Ngụy Phong muốn những kẻ đã bắt nạt Lộ An Thuần phải trả giá đắt và gánh chịu kết cục thảm hại hơn, sống không bằng chết.
...
Trong khoảng thời gian đó, Lộ An Thuần an phận ở mãi trong nhà suốt vài ngày. Mỗi buổi sáng, cô đều tập vẽ tranh trong phòng vẽ, tới buổi chiều thì trồng đủ loại hoa trong vườn và đọc sách. Vậy mà Ngụy Phong lại không hề hẹn gặp Lộ An Thuần, thậm chí anh cũng chẳng gửi cho cô một tin nhắn nào cả.
Bản chất của Lộ An Thuần vẫn có đôi chút kiêu kỳ, nếu Ngụy Phong không tìm mình thì cô cũng sẽ không chủ động.
Cô gọi điện thoại cho Ngụy Nhiên để ân cần hỏi thăm tình hình học tập của cậu nhóc. Thông qua Ngụy Nhiên, Lộ An Thuần đã nói bóng nói gió để biết được tin tức: Trong khoảng thời gian gần đây, ngày nào anh trai của cậu nhóc cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất. Ban ngày, Ngụy Phong làm gia sư tại nhà cho các học sinh cần bổ sung kiến thức cho kỳ thi Olympic Toán học quốc tế. Buổi tối, anh lại làm việc bán thời gian ở câu lạc bộ bi-a cao cấp. Ngụy Phong không hề nhàn rỗi một giây phút nào cả.
Mặc dù hết sức vất vả nhưng Lộ An Thuần nghe nói anh kiếm được rất nhiều tiền, sắp đủ để đóng học phí cho năm nhất đại học rồi.
Sau khi nghe xong những lời Nguỵ Nhiên nói, sự cáu kỉnh của Lộ An Thuần cũng đã tan biến hoàn toàn.
Ở độ tuổi cần sự che chở lẫn bảo bọc của ba mẹ nhất, Ngụy Phong đã có thể tự mình cáng đáng để nuôi sống bản thân. Không chỉ vậy, anh còn muốn mang lại cho Ngụy Nhiên một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể trong khả năng của mình.
Đã mấy lần Lộ An Thuần muốn cho Ngụy Nhiên tiền tiêu vặt, công khai cũng có mà lén lút cũng có. Mặc dù bề ngoài Ngụy Phong sẽ chẳng nói năng gì nhưng chỉ cần một ánh mắt của anh, Ngụy Nhiên đã rùng mình và không dám nhận tiền.
Lộ An Thuần đã từng trách móc Ngụy Phong. Trước mặt cô, anh chàng này vẫn vô cùng nghe lời, cứ gọi cô là “bà xã ơi, bà xã à” một cách vô cùng thân mật, thế nhưng tính cách quật bướng lẫn ương ngạnh của Ngụy Phong vẫn không hề thay đổi chút nào.
Anh không tiếp nhận bất kỳ sự giúp đỡ tài chính nào từ Lộ An Thuần, bởi Ngụy Phong có sự tự tôn và kiêu hãnh của chính mình.
“Chị ơi, gần đây anh trai em đã tải rất nhiều đề kiểm tra trong kỳ tuyển sinh đầu vào của các trường tiểu học ở Bắc Kinh từ trên mạng. Em đã làm mấy đề rồi, mà mắc nhiều lỗi sai lắm luôn.” Ngụy Nhiên lên tiếng với vẻ ỉu xìu như cọng bún thiu: “Khó quá trời quá đất luôn á. Em cảm thấy có thể em không thi đậu đâu. Chị và anh trai em thực sự đều muốn đến Bắc Kinh để học đại học ạ?”
“Anh trai của em đã vượt qua kỳ thi tự tuyển sinh của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh rồi. Chắc hẳn thành tích của anh ấy trong kỳ thi tuyển sinh đại học cũng rất rốt. Chín mươi chín phần trăm anh ấy sẽ đến đó.”
“Anh trai em có thể vào trường Đại học Hàng không Bắc Kinh. Nhưng nếu như em không thể đậu vào một trường tiểu học tốt thì phải làm sao đây?”
“Không sao đâu mà! Em đừng lo lắng quá.” Lộ An Thuần hoàn toàn thuộc kiểu bậc phụ huynh hết mực cưng chiều con cái. Cô an ủi Ngụy Nhiên: “Nếu như em không đậu vào trường công lập ổn áp nào đó thì em sẽ đi học ở trường tư nhân. Chính là loại trường học chỉ cần trả tiền là có thể vào học đó.”
“Nhưng mà như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền, phải không chị?”
“Khi vào đại học, chị sẽ giành học bổng và còn có thể bán tranh nữa, chắc chắn có thể trả phí chọn trường và học phí cho em mà. Em đừng sợ gì cả, chị nhất định sẽ cho em vào học trường tư nhân tốt nhất, đỉnh của chóp luôn.”
“Wow!” Ngụy Nhiên lập tức trở nên hưng phấn nhưng cũng tiu nghỉu ngay tắp lự: “Nhưng mà anh trai em sẽ không đồng ý đâu.”
“Chúng ta không cần sự đồng ý của anh ấy. Lời chị đã nói ra thì chắc chắn như đinh đóng cột. Anh ấy không thể lay chuyển ý định của chị đâu.”
“Chị ơi, chị đối xử với em tốt như vậy là vì anh trai của em hả?”
Lộ An Thuần thuận miệng trả lời: “Đúng vậy. Việc làm của chị được gọi là ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ á.”
“Nhưng anh Trư Can nói rằng anh trai em mới là đồ dại gái cơ mà.”
“Anh của em không phải là đồ dại gái đâu.” Lộ An Thuần bật cười, trong lòng trào dâng cảm giác hạnh phúc dạt dào: “Chị và anh ấy thực sự rất yêu nhau đấy.”
Tuy nhiên, Ngụy Nhiên lại do dự một lúc thật lâu rồi thận trọng tiếp lời: “Chị ơi, em hỏi chị một câu nhé. Nhưng mà chị không được tức giận đâu đấy.”
“Ừm, em muốn hỏi gì nào?”
Ngụy Nhiên cẩn thận lựa lời, sau đó khẽ hỏi: “Có phải chị... Quen biết với ba mẹ của em không? Hoặc là, em vốn là con cái nhà ai vậy ạ?”
Lộ An Thuần hơi kinh ngạc vì không ngờ Ngụy Nhiên lại hỏi tới vấn đề này.
Nhưng sau khi suy ngẫm lại một cách tỉ mỉ thì thấy, quả thực Lộ An Thuần yêu thương cậu nhóc đến mức kỳ lạ, lại còn vô cùng chiều chuộng cậu nữa. Thực ra... Trẻ con đều cực kỳ nhạy cảm.
Lộ An Thuần và Ngụy Phong muốn cố gắng hết sức để che giấu toàn bộ chuyện này nhưng mà lại giấu đầu hở đuôi.
Cái gì Ngụy Nhiên cũng biết.
Dường như cậu nhóc lo sợ Lộ An Thuần sẽ tức giận nên đã hỏi dò với vẻ khá dè dặt.
Nhưng có lẽ trong lòng Ngụy Nhiên đã có sẵn câu trả lời rồi.
Lộ An Thuần không trực tiếp trả lời mà chỉ lên tiếng: “Nhiên Nhiên à, em hãy nhớ kỹ nhé. Trên đời này, em chỉ có hai người thân thôi, người đầu tiên là anh trai của em, sau đó mới là chị. Còn những người khác đều không quan trọng. Em nhất định phải đối xử thật tốt với anh trai nhé.”
“Vâng, em nhớ rõ rồi ạ.” Ngụy Nhiên cũng là một cậu nhóc rất hiểu chuyện nên không tiếp tục truy hỏi tới cùng nữa.
“Đúng rồi, em hãy cho chị biết địa chỉ làm việc của anh em đi.”
“Ơ, chị muốn đi tìm anh ấy ạ?”
Lộ An Thuần kẹp điện thoại di động trên bả vai để đặt món tráng miệng mới ra lò và hãy còn nóng hổi vào hộp giữ nhiệt, suýt chút nữa đã bị lò nướng làm bỏng tay: “Đã lâu rồi chị không gặp anh trai em nên chị thực sự rất nhớ anh ấy.”
“Trời ạ, buồn nôn quá đi mất. Ôi lêu lêu mắc cỡ quá!”
Lộ An Thuần hít hà hương thơm ngọt ngào của bánh, đáy mắt đượm ý cười hạnh phúc: “Mau nói cho chị biết anh ấy làm việc ở đâu đi.”
“Anh trai em không cho em nói với chị đâu. Anh ấy bảo rằng chỗ đó rất phức tạp và hỗn loạn nên không muốn để chị tới đó.”
“Vậy em còn muốn chị cho em xe đua mô hình không?”
“Ối, vậy chị đừng kể với anh ấy là em đã nói với chị nhé.”
“Chị sẽ giả vờ là mình đi ngang qua rồi tình cờ bắt gặp anh ấy thôi.”
...
Theo thông tin địa chỉ do Ngụy Nhiên cung cấp, Lộ An Thuần đã đến quán bar kiêm câu lạc bộ bi-a tên là Lạc Lãng.
Câu lạc bộ này chỉ dành riêng cho hội viên, còn những vị khách bình thường không dễ dàng đi vào trong được. Lộ An Thuần hào phóng rút tiền mặt để làm một thẻ hội viên rồi bước vào Lạc Lãng.
Không gian bên trong câu lạc bộ bi-a vừa rộng rãi vừa sáng sủa, có cả quầy bar và khu vực chỗ ngồi, ở vị trí trung tâm có tổ chức thi đấu bi-a để mọi người thưởng thức, mà tiếp đó cũng có bàn bi-a để khách hàng vui chơi giải trí. Các vị khách có thể xem thi đấu từ khu vực chỗ ngồi và cũng có thể tự tham gia chơi mấy trận bóng.
Quả thực nơi đây cực kỳ hỗn tạp và rối ren. Vì ở đây phục vụ bia rượu nên có không ít khách hàng nam vừa hút thuốc vừa uống rượu, thậm chí có người còn ôm ấp các nữ tiếp viên để lợi dụng sàm sỡ đối phương.
Thái độ của các tiếp viên rất tốt, người nào cũng có biểu cảm tươi cười vui vẻ, vừa gật đầu vừa chào hỏi những vị khách lướt ngang qua.
Lộ An Thuần tưởng tượng dáng vẻ của Nguỵ Phong khi anh mỉm cười với người khác như thế này thì lập tức nổi da gà khắp cả người. Bởi Ngụy Phong mà cô biết là một người ngông nghênh và kiêu ngạo, cũng chẳng bao giờ luồn cúi hay khuất phục ai.
Chẳng mấy chốc, Lộ An Thuần đã nhìn thấy Ngụy Phong.
Anh đang mặc áo sơ mi trắng và áo vest đen. Dáng người thon gầy, thẳng tắp và rắn rỏi.
Mái tóc được chải chuốt gọn gàng hợp quy cách, ngay cả hai ngôi tóc trước trán luôn để lòa xòa tán loạn cũng được vuốt ngay ngắn và chỉn chu, để lộ ra vầng trán cao cao. Ánh đèn trên trần chói lóa chiếu xuống đường nét trên gương mặt anh, khiến nó càng thêm góc cạnh lẫn điển trai. Rõ ràng đôi môi của anh trở nên mỏng hơn, mang lại cho người khác một cảm giác sắc bén và khó thân cận.
Trong số tất cả những nhân viên phục vụ bảnh bao, rõ ràng Ngụy Phong là người đẹp trai và thu hút nhất.
Anh đang đứng bên cạnh bàn bi-a để giúp các vị khách xếp bóng.
Phát hiện Lộ An Thuần cứ nhìn Ngụy Phong chăm chú mà không hề chớp mắt, anh chàng pha chế tại quầy bar bèn mỉm cười rồi lên tiếng: “Anh ấy là nhân viên phục vụ được các khách hàng nữ của chúng tôi yêu thích nhất đấy.”
“Thật à?” Đôi mắt của Lộ An Thuần ngậm cười: “Anh ấy được các cô gái yêu thích đến vậy sao.”
“Chuẩn không cần chỉnh luôn. Những nhân viên phục vụ làm việc ở chỗ chúng tôi ấy à, nếu muốn làm ăn thuận lợi thì đều phải kiếm sống bằng khuôn mặt đấy.”
“Chỗ các anh buôn bán gì thế?”
Anh chàng pha chế chỉ vào dãy rượu ngoại đủ màu sắc sặc sỡ được xếp trong tủ kính: “Bán rượu kìa. Chính là những thứ này, nếu bán được thì sẽ được hưởng hoa hồng.”
“Không phải đây là câu lạc bộ bi-a hả? Các người còn muốn ghép thêm cả mặt hàng này vào cơ à.”
“Ở chỗ chúng tôi, bên cạnh việc chơi bóng thì khách hàng còn có thể làm vô số chuyện khác nữa mà.”
Lộ An Thuần còn chưa kịp hỏi chi tiết, vừa ngoảnh đầu lại thì cô đã thấy một vị khách đang cầm ly rượu rồi trực tiếp đổ lên đầu Nguỵ Phong ngay trước mặt đám đông.
Chất lỏng màu đỏ của rượu vang nhỏ giọt, chảy tí tách xuôi theo mái tóc mềm mại của anh, đồng thời làm bẩn vạt áo sơ mi trắng phía trước của anh.
Ngụy Phong mím môi rồi mỉm cười, chờ đợi khách hàng trút giận xong mới quay người trở lại phòng thay đồ, lúc này nụ cười đã hoàn toàn biến mất.
Lộ An Thuần siết chặt cái cốc: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Dường như nhân viên pha chế không hề kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng này: “Đây là chuyện bình thường như cơm bữa thôi. Ở chỗ này của chúng tôi, chỉ cần không đánh đập thô bạo thì muốn làm gì cũng được. Đây là ngành dịch vụ mà, khách hàng muốn vui vẻ thì chúng tôi phải cung cấp thú vui cho họ chứ.”
“Hành động này không phải là đang sỉ nhục và xúc phạm nhân cách của người khác sao?”
“Làm gì có thứ gọi là ‘nhân cách’ hay ‘không nhân cách’ chứ? Người nghèo thì làm quái gì có ‘nhân cách’?”
“...”
Trong lòng Lộ An Thuần vô cùng rối loạn. Cô thực sự rất muốn nắm chặt Ngụy Phong rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Lộ An Thuần không muốn bạn trai của mình phải chịu cảnh uất ức như thế này.
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trước mặt Lộ An Thuần, Ngụy Phong luôn luôn tỏ ra cao ngạo và kiêu hãnh vô cùng. Anh sẽ không muốn bản thân bị cô bắt gặp trong dáng vẻ chật vật và nhếch nhác như vậy.
Lộ An Thuần cầm chiếc hộp giữ nhiệt đang đựng bánh ngọt lót dạ, vừa kìm nước mắt vừa rời khỏi phòng bi-a.
Ngụy Phong lại thay quần áo khác rồi bước ra ngoài. Anh chàng pha chế đút tờ tiền vừa được bo vào túi quần, vừa cười vừa nói: “Anh Phong, chuyện vừa rồi không hề vô ích chút nào đâu. Có một cô gái trẻ vừa nhìn thấy anh thì đã đau lòng tới mức bật khóc rồi. Cô ấy trực tiếp gọi rượu trị giá năm nghìn nhân dân tệ, lại còn ghi tên của anh nữa. Lần này anh đã được hưởng hoa hồng tận năm trăm nhân dân tệ đấy nhé.”
Khuôn mặt của Ngụy Phong vô cảm, anh tự rót cho mình một cốc nước chanh rồi thản nhiên hỏi: “Là ai vậy?”
“Một gương mặt mới, tôi chưa từng trông thấy bao giờ. Cô ấy thực sự vô cùng xinh đẹp! Hơn nữa, người đó cũng rất giàu có nữa, trực tiếp trả tiền mặt luôn. Quái lạ thật chứ! Mẹ nó! Anh nói thử xem, người nào ra ngoài chơi đùa mà lại có thể mang theo nhiều tiền mặt như vậy nhỉ!”
Ngụy Phong lập tức siết chặt bàn tay đang cầm cốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...