Buổi tối, Ngụy Phong đưa Lộ An Thuần về nhà.
Lúc về khách sạn thì đêm đã khuya, sau khi anh tắm rửa thì chuẩn bị nghỉ ngơi, nằm xuống thì lại phát hiện ra phía sau đó vật cứng gì đó cấn khó chịu.
Anh duỗi tay lần mò, lấy ra một cái kẹp ảnh chụp bằng bạc hình trái tim.
Gì vậy?
Ngụy Phong mở đèn tường, mượn ánh đèn dìu dịu quan sát cái kẹp ảnh chụp.
Đây là món đồ trang sức Lộ An Thuần mang theo bên mình, bình thường anh nhìn thấy bên cổ trắng nõn của cô lóe lên ánh sáng bạc của dây chuyền, mà khóa móc trên đỉnh của cái kẹp ảnh chụp này đã nứt ra, có lẽ là vừa rồi khi đùa giỡn đã không cẩn thận rơi mất.
Ngụy Phong hôn dây chuyền một cái theo bản năng, đặt đó bên tủ đầu giường, dự định lần sau gặp sẽ trả lại cho cô.
Anh nằm xuống nhắm mắt ngủ, sau khi trằn trọc mấy lần thì một lần nữa ngồi dậy cầm cái kẹp ảnh chụp lên.
Mở cái kẹp ra, anh nhìn thấy ảnh chụp trong đó.
Một mặt là người phụ nữ ưu nhã xinh đẹp, cười rất dịu dàng. Dáng vẻ điềm tĩnh thuần khiết đẹp đẽ giống Lộ An Thuần mấy phần, nhất là đôi mắt hạnh trong veo đó, khiến người ta liếc mắt nhìn là khắc sâu ấn tượng ngay, khó mà quên được.
Mà mặt còn lại của kẹp ảnh chụp là hình một đứa bé, trai hay gái thì không có cách nào phân biệt dựa trên khuôn mặt được, nhưng nhìn bộ đồ màu xanh đậm… thì hẳn là con trai.
Ngụy Phong đoán bé trai này có thể là em trai của Lộ An Thuần, chỉ có đứa trẻ ruột thịt trực hệ mới có thể được đặt ảnh chung với mẹ, được cô mang theo bên mình.
Vẫn còn một em trai sao, chưa từng nghe cô nhắc tới.
Ngụy Phong không nghĩ nhiều, đặt kẹp ảnh chụp vào trong cặp sách.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Phong rửa mặt xong thì xuống lầu ăn sáng, sau đó bắt xe đến điểm thi.
Chúc Cảm Quả nói cho Ngụy Phong biết, Lộ An Thuần đã đến đón Ngụy Nhiên từ sáng sớm rồi.
“Trời còn chưa sáng là đã đến rồi, nói là đưa đứa trẻ đi ngắm biển, cậu nói xem, ở đây đâu có biển chứ.”
Ngụy Phong nhìn nhà cao tầng ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Chắc là Thập Sát Hải[1].”
[1] Thập Sát Hải là một danh lam thắng cảnh, điểm du lịch và bảo tồn văn hóa lịch sử ở Bắc Kinh.
“À cái này thì có khả năng, có điều nói thật, cậu không cảm thấy tiểu thiên kim quan tâm em trai cậu quá mức sao?”
Chúc Cảm Quả ngồi ở ghế phụ quay đầu, làm như thật mà nói với Ngụy Phong: “Trước kia tớ vẫn không có cảm giác quá lớn, nhưng lần này ra ngoài, đôi mắt tớ thấy rất chân thật, cô ấy thương thằng nhỏ đó như con trai mình vậy, cậu nói xem em trai cậu… có đáng yêu như vậy sao?”
Ngụy Phong lấy ra sách đề thi từ trong túi, hững hờ ngáp một cái: “Đáng yêu thì cũng có chút, nhưng không nhiều.”
“Tối qua chơi cờ tỷ phú, cậu không thấy đâu, cô ấy ôm hẳn thằng nhóc đó vào lòng, tớ nhìn mà hâm mộ. Em trai cậu cũng không còn là trẻ con nữa đúng không, đã sắp học hết tiểu học rồi, một nửa người lớn rồi. Cậu không nhìn thấy khuôn mặt đó của em trai cậu đâu, đỏ như anh đào vậy, ngoại trừ mẹ ruột thì còn có cô gái nào thích nó như thế chứ.”
Ngụy Phong ngước mắt lên, hoang đường nhìn cậu ta: “Cô ấy mới 17.”
“Cậu xem phim “Tội Ác Tiềm Ẩn” chưa, cô gái loli trong phim đó không phải cũng ba mươi bốn mươi tuổi sao, hình dáng hoàn toàn nhìn không ra luôn, trông vẫn như một cô bé, nhưng nội tâm biến thái, quyến rũ nam chính chưa tính, còn phóng hỏa thiêu cả nhà đã nhận nuôi cô ta, quá đáng sợ!”
Ngụy Phong nghe cậu ta càng nói càng thái quá, dứt khoát không nói nữa, cũng không nghĩ quá nhiều.
Trong trường thi, sau khi Ngụy Phong làm xong toàn bộ đề thì vô cùng buồn chán mà xoay bút.
Có lẽ là do tư duy bị những đề Vật lý độ khó cao này kích hoạt, anh như ma xui quỷ khiến mà nghĩ đến cảnh tượng ngày đầu tiên cô gái đến cửa hàng điện thoại.
Cô gái đó rõ ràng là hướng đến Ngụy Nhiên, sau khi bị anh bắt gặp thì lại thêu dệt biên soạn nói thích anh gì đó, muốn tỏ tình…
Toàn lời nói dối.
Trước đó cũng có không ít cô gái theo đuổi anh tìm tới nhà, nhưng bọn họ đối với Ngụy Nhiên phần lớn là lịch sự cười một cái, hoặc là nói chuyện vài câu, đứa trẻ kia cũng không phải là trai cute siêu cấp dễ thương gì đó, không khiến các chị gái yêu thích cho lắm.
Trong bộ não vận hành cấp tốc của Ngụy Phong không ngừng hiện lên hình ảnh Lộ An Thuần và Ngụy Nhiên chung đụng với nhau, mà tất cả những đoạn ký tức này cuối cùng đều dừng lại trên cái kẹp ảnh chụp mà cô đánh rơi vào tối qua.
Một dòng điện tựa như đã đánh trúng anh, anh bỗng nhiên đứng dậy, bài thi bị anh nắm chặt nhăn lại.
Giáo viên giám thị nhìn thấy tình hình này thì vội vàng nói: “Này, em sao vậy?”
“Làm xong rồi, nộp bài.”
Ngụy Phong thả bài lên bục giảng, mang theo cặp sách sải bước đi ra khỏi phòng học.
Giáo viên giám thị chưa từng thấy ai vừa bắt đầu thi chưa được bốn mươi phút là đã nộp bài, cho rằng anh không giải quyết được những đề Vật lý này, song khi ông ấy đi dạo đến một bên bục giảng, liếc nhìn bài thi thì lại phát hiện ra trên đó viết đầy công thức trình thức giải đề.
Ngay cả đề bài thí nghiệm tuyến đường khiến mọi người vắt hết óc cũng được anh diễn giải tỉ mỉ.
Giáo viên đỡ kính mắt, khó có thể tin được mà nhìn về phía chỗ trống chính giữa phòng học.
Đây là trình độ thiên tài gì vậy!
…
Ngụy Nhiên và Lộ An Thuần chơi đến tám giờ tối mới về, Ngụy Phong mãi không gọi điện thoại cho cậu nhóc, khiến trong lòng cậu cứ thiếu thiếu.
Trên xe trở về, cậu thỉnh thoảng muốn xem đồng hồ điện thoại, sợ để lỡ mất cuộc gọi của anh trai cậu.
“Chị ơi, vẫn chưa tới sao, chậm quá chậm quá.”
“Cũng sắp đến rồi.”
“Anh trai em mãi chưa gọi điện thoại cho em.”
Lộ An Thuần đội chiếc mũ lưỡi vịt vừa mua lên cho cậu, cười nói: “Anh trai em không tìm em không phải là rất tốt sao, em còn hy vọng anh ấy quản lý em à.”
“Ồ… Mặc dù bình thường cũng cảm thấy bị quản lý không tự do lắm, nhưng nếu như anh trai em thật sự mặc kệ em, lâu như vậy rồi cũng không gọi điện thoại cho em, hỏi em ở đâu, dù sao cũng cảm thấy không thích hợp.”
Ngụy Nhiên thở dài: “Bà đi rồi, nếu như anh ấy không quản em thì sẽ không có ai để ý đến nữa, vậy thì em lại trở thành đứa trẻ đáng thương rồi.”
Lộ An Thuần ôm bả vai Ngụy Nhiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Cô biết, Ngụy Nhiên và Ngụy Phong giống nhau, mức độ ỷ lại vào gia đình vượt xa tưởng tượng của cô, cô hao tổn tâm cơ và sức lực muốn thoát khỏi ngôi nhà đó, trùng hợp lại là nơi ấm áp bọn họ khát vọng nhất.
“Sao anh trai lại mặc kệ em chứ.” Cô an ủi cậu bé nói: “Anh trai em ấy, chắc chắn là cả ngày đều thi cử, không để ý tới em thôi.”
“Nhưng bây giờ cũng đã tám giờ rồi, anh ấy không thể nào thi vào buổi tối được, thi xong sao không gọi điện thoại cho em, hỏi em ở đâu? Khác thường quá!”
“Anh Gan Heo của em đã nói với anh ấy rồi, chị dẫn em đi chơi mà.”
Ngụy Nhiên buồn buồn nói: “Chúng ta đi đến bờ biển xa như vậy mà không dẫn theo anh ấy, chắc chắn là anh ấy tức giận rồi.”
“Không sợ, lát nữa chị về dỗ dành anh ấy, anh ấy sẽ không giận nữa.”
“Vâng, vậy em cũng phải dỗ dành anh ấy, tặng quà cho anh ấy.”
Hơn tám giờ bốn mươi, Lộ An Thuần dẫn theo người bạn nhỏ Ngụy Nhiên quay về khách sạn.
Đừng thấy Ngụy Nhiên bình thường cãi nhau với anh trai cậu, nhưng xa nhau lâu một chút thôi là cậu còn rất dính anh trai, vừa ra khỏi cửa thang máy là đi thẳng đến phòng của Ngụy Phong ngay.
Thật sự rất sợ anh trai cậu tức giận.
“Anh ơi, em về rồi!” Ngụy Nhiên nhấn chuông cửa: “Em mang quà cho anh nè! Là vỏ sò và ốc biển em đi biển nhặt đó.”
Ngụy Phong mở cửa, Lộ An Thuần trông thấy anh từ xa xa.
Chàng trai mặc quần áo đen đứng ở cạnh cửa, khí chất lạnh thấu xương, đèn trần dát lên một lớp ánh sáng lạnh nhạt cho đường nét gầy gò của anh.
Khi anh không cười thì lạnh lùng nhàn nhạt, sự sắc bén trong mắt có thể cắt người ta thành từng mảnh.
Đừng nói đến Ngụy Nhiên, ngay cả trong lòng Lộ An Thuần cũng bắt đầu bồn chồn, cô thấp thỏm đi tới: “Ngụy Phong, tụi em về rồi, em xin lỗi, thật sự chơi muộn quá.”
“Vào đây.”
Ngụy Phong mở cửa phòng ra, Ngụy Nhiên đang muốn đi vào thì anh bỗng nhiên đè đầu cậu lại đẩy ra ngoài: “Về phòng em đi, Lộ An Thuần vào đây.”
Ngụy Nhiên vừa nhìn biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt của anh trai cậu là biết việc lớn không ổn.
Tâm trạng của anh vẫn luôn được đè nén rất sâu, chưa bao giờ phát tiết một cách điên cuồng mà táo bạo, nhưng càng bình tĩnh thì càng chứng tỏ sự việc không bình thường.
Lần trước thấy anh dùng giọng điệu này nói chuyện là lúc bà qua đời.
“Anh!” Ngụy Nhiên lập tức khóc lên, níu lấy góc áo của anh trai cậu, luôn miệng xin lỗi: “Em xin lỗi, em không nên về muộn, anh đừng giận mà.”
Lộ An Thuần thấy hôm nay rõ ràng cậu bé vui vẻ như vậy, về lại bị anh trai làm khóc, bất mãn nói: “Em nhắn tin cho anh rồi mà, anh không trả lời em, cũng không bắt máy, em tưởng đang thi, sau khi thi xong thì cũng nên trả lời chứ, bây giờ lại…”
Ngụy Phong ngước cằm lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía cô: “Ông đây nói gì chưa?”
“Anh chưa nói gì, nhưng làm em trai khóc rồi.” Lộ An Thuần lấy khăn giấy ra, lau nước mắt cho bạn nhỏ đang sợ hãi.
“Nó là em trai tôi, quản lý dạy dỗ thế nào là chuyện của tôi, không liên quan đến người ngoài.” Câu nói này trong mỗi từ mỗi chữ đều tách Lộ An Thuần ra, không nói đến tình cảm lý lẽ, lạnh lùng cứng nhắc.
Lộ An Thuần thật sự không nghĩ tới, cô đưa Ngụy Nhiên đi ra ngoài chơi cả ngày, Ngụy Phong lại tức giận thành như vậy.
“Anh nói em là người ngoài?”
Trong mắt anh gợn lên chút trào phúng: “Em tự cảm thấy thế nào?”
Chúc Cảm Quả nghe thấy động tĩnh thì đi tới từ căn phòng bên cạnh, kéo Ngụy Nhiên đang khóc hu hu đến bên cạnh: “Nhóc con, anh trai em không phải lo lắng cho em sao, muộn như vậy mà cũng không biết về, ở đây lạ nước lạ cái mà.”
“Nhưng… em đi cùng với chị mà…” Ngụy Nhiên lau nước mắt, trong bụng đầy tủi thân: “Tối hôm qua cũng nói cho anh trai biết rồi, anh cũng đồng ý rồi.”
Chúc Cảm Quả cũng không hiểu, hôm nay cái tên này đi vào trường thi chưa được bốn mươi phút là đã đi ra rồi, bình thường thi hai tiếng đồng hồ, Chúc Cảm Quả ngồi ở quán nhỏ bên đường ăn bánh nướng canh dê, còn chưa ăn xong thì đã thấy anh sầm mặt đi ra, không nói lời nào mà quay về khách sạn, nhốt mình trong phòng cả ngày.
Cậu ta còn tưởng rằng anh thi rớt rồi mới khó chịu như vậy, không nghĩ tới buổi tối lại lợi dụng chuyện khác để gây sự với em trai mình.
Quan trọng là… lấy Ngụy Nhiên ra trút giận thì thôi đi, Lộ An Thuần đâu có chọc anh.
Cậu ta khuyên nhủ: “Anh Phong, đây là cuộc thi Vật lý, cũng không phải là thi đại học, rớt thì rớt, không cần bày sắc mặt cho người khác xem đâu.”
Lộ An Thuần nghe vậy thì lo âu nhìn qua Ngụy Phong: “Không thi được sao? Đề khó lắm hả? Không sao, anh cũng cảm thấy khó thì chắc chắn những người khác cũng không làm được đâu, vẫn còn cơ hội.”
Nghe lời lo lắng dịu dàng của cô, đôi mắt trong veo trơn bóng kia tựa như tràn đầy bóng anh.
Ngụy Phong chỉ cảm thấy rất buồn cười: “Cô hai, con mẹ nó cô có thấy giả tạo không?”
“...”
Ngụy Nhiên có chút tức không chịu nổi, lau sạch nước mắt nước mũi: “Anh có thể nói em, không thể nói chị gái của em được!”
Hai chữ chị gái giống như công tắc kích thích mạch điện, lập tức chọc giận Ngụy Phong: “Gan Heo, đưa nó về phòng, tớ phải tâm sự với người “chị gái” này đàng hoàng.”
Nói xong, anh không nói lời nào nữa mà nắm chặt tay Lộ An Thuần, kéo cô vào phòng, Ngụy Nhiên thấy tình thế không đúng thì còn muốn xông lên, cửa phòng bị anh đóng lại vang tiếng “Rầm”.
“Anh ơi, anh đừng bắt nạt chị!”
“Mở cửa ra.”
Bên trong cánh cửa, Lộ An Thuần lo lắng cậu nhóc khóc thành như vậy sẽ khiến bảo vệ của khách sạn tới, nhanh chóng nói: “Ngụy Nhiên, em cùng anh Gan Heo về phòng trước đi, không sao đâu, anh trai sẽ không bắt nạt chị, lát nữa chị tới tìm em.”
“Ồ… Vậy thì được, chị ơi có chuyện gì thì gọi điện cho em.”
“Ừm.”
Ngụy Nhiên cực kỳ luyến tiếc mà đi theo Chúc Cảm Quả quay về căn phòng bên cạnh.
Ngụy Phong không tỏ cảm xúc nghe đoạn đối thoại của bọn họ, thật sự là có máu mủ với nhau, thằng nhóc kia cũng được tính là lì lợm… cô dùng dăm ba câu đã có thể khuyên được nó rồi.
“Ngụy Phong, rốt cuộc anh phát điên vì chuyện gì vậy?” Lộ An Thuần nhìn người đàn ông phẫn nộ đến mức gần như mất trí ở trước mặt.
Bóng đêm ngoài cửa sổ bao phủ bóng dáng thon gầy của anh, tiêu điều lạ lẫm.
“Cô dẫn nó đi biển?”
“Ừm, bờ biển Bắc Đới Hà, em đã suy nghĩ rất lâu, vẫn sợ bố em phát hiện ra nên vẫn quyết định đi đến bờ biển rải tro của mẹ em xuống biển trước.”
“Tại sao phải mang theo Ngụy Nhiên đi?”
“Ngụy Nhiên nói chưa từng thấy biển, cho nên em dẫn nó đi…”
Còn chưa dứt lời, người đàn ông đã mở nắm đấm ra, chiếc kẹp ảnh chụp hình trái tim mà cô đánh rơi đang treo trên đầu ngón tay thon dài của anh.
Trong lòng Lộ An Thuần giật mình, vội vàng lấy sợi dây chuyền bạc trên cổ ra, quả nhiên, kẹp ảnh chụp không biết đã rơi khi nào, cô lại không phát hiện ra.
“Trả lại cho em!” Lộ An Thuần tiến lên cướp lấy chiếc kẹp ảnh chụp, Ngụy Phong bỗng dưng thu tay lại, nắm chặt sợi dây trong tay, không đưa cho cô.
Cô dừng lực nắm kéo tay anh, móc mở ngón tay giống như khe đá kia, cố gắng lấy lại món đồ cô quý trọng nhất: “Ngụy Phong, đây là đồ của em!”
Một giây sau, Ngụy Phong giữ cằm cô gái, dùng dáng vẻ cường thế tuyệt đối ấn cô lên tường: “Cô và Ngụy Nhiên, rốt cuộc là quan hệ thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả, nó là em trai anh, em…”
Cô bỗng nhiên im bặt đi.
“Cô cái gì?”
Giọng nói người đàn ông lạnh đến đáng sợ, giống như trở thành một người khác, hoàn toàn không còn đủ kiên nhẫn với cô như trước đó, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng của dã thú, tựa như muốn xé rách con mồi bất cứ lúc nào.
Lộ An Thuần hiểu ra, cho dù cô lừa anh thế nào, anh cũng có thể bỏ qua, nhưng người nhà… là ranh giới cuối cùng của anh.
“Ngụy Phong, anh cho rằng em là ai…”
“Cô là ai không phải rất rõ ràng sao?” Ngụy Phong nhìn khuôn mặt cô gái bởi vì căng thẳng mà co rúm lại rất nhỏ.
Khuôn mặt đó cũng có rất nhiều chỗ tương tự với Ngụy Nhiên, miệng và mũi hoàn toàn đúc ra từ một khuôn.
Trước kia Chúc Cảm Quả đã đề cập đến rất nhiều lần, nói bọn họ giống nhau, Ngụy Phong không để ý, mãi đến khi tất cả manh mối cuối cùng cũng hợp lại, khoảnh khắc nhìn thấy kẹp ảnh chụp, tất cả sự không hợp lý đều trở nên hợp lý.
Ngụy Nhiên và người phụ nữ trong tấm hình, gần như… giống nhau như đúc.
Anh đã sắp móc trái tim đẫm máu của mình ra đưa cho cô rồi, nhưng cô vẫn luôn lừa dối anh, lời nói dối này phủ lên lời nói dối khác, xem anh là thằng ngu mà lừa gạt.
“Tôi muốn chính miệng cô nói cho tôi biết chân tướng.”
Lộ An Thuần hít thở dồn dập, nước mắt tràn mi: “Ngụy Phong, không có chân tướng, anh đừng hỏi nữa được không.”
Cô gần như cầu xin.
Không thể nói được…
Nếu nói ra thì tất cả đều tiêu tùng, anh sẽ bị bí mật này liên lụy chết.
“Lộ An Thuần, cô cho rằng ông đây dễ trêu, cái gì tôi cũng cho cô, con mẹ nó cô lừa tôi hăng hái lắm.”
“Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi.”
Lộ An Thuần quật cường lau sạch nước mắt.
Không biết vì sao, anh hung hăng như vậy, cô lại rất khó chịu rất đau lòng, nước mắt hoàn toàn không nén lại được, lăn ra khỏi hốc mắt.
Thứ Ngụy Phong không chịu được nhất là cô khóc như vậy, không phải gào khóc, không phải đứt hơi khản tiếng mà là tủi thân khóc nức nở, giống như con thú nhỏ nghẹn ngào, sắp cắn chết trái tim anh rồi.
“Cô còn uất ức nữa.” Da đầu anh đều căng ra, giọng điệu hung hăng lại dịu đi đôi chút: “Bớt khóc với ông đây đi, nói cho rõ ràng.”
Lộ An Thuần dùng tay áo lau nước mắt, siết chặt góc áo anh, nước mắt vẫn lăn dài không tiếng động: “Em xin lỗi.”
“Tôi không cần lời xin lỗi của em.” Đầu ngón tay bóp cằm cô của anh chậm rãi chuyển đến bên mắt cô, dùng sức lau nước mắt: “Tôi chỉ cần chân tướng.”
“Ngụy Phong, có thể đừng hỏi được không?” Cô ngước đôi mắt nhập nhèm lên, tuyệt vọng cầu xin anh: “Đừng hỏi nữa, em cũng không gặp Ngụy Nhiên nữa, được không, sau ngày hôm nay, em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của các anh, không làm phiền các anh nữa…”
Còn chưa dứt lời, Ngụy Phong bỗng nhiên nắm lấy cổ áo cô, kéo cô lại gần mình.
Trên mặt anh thậm chí còn dính nước mắt của cô, hai người kề mặt vào nhau, hơi thở nóng bỏng nặng nề đan xen.
Trong mắt anh xẹt qua chút hoang đường: “Em chưa từng quan tâm đến tôi, tôi thậm chí còn không bằng con chó ở bên cạnh em, đúng không?”
Nói cắt đứt là cắt đứt, cô có thể không chút do dự mà rời xa anh.
Không hề lưu luyến.
“Không phải, Ngụy Phong, anh đừng ép em.”
Ngụy Phong túm cô ném lên giường, cúi người tiến lên, cắn một cái vào cổ trắng nõn của cô.
Bàn tay của cô bỗng nhiên siết chặt, anh không cắn cô bị thương, nhưng anh đang cắn cô một cách rậm rạp chằng chịt, tàn nhẫn lại triền miên.
“Đây là thứ em nợ tôi.”
Lộ An Thuần cảm nhận được sự xao động trong cơ thể của người đàn ông, cố gắng dùng tay ngăn cản anh, giọng nói trầm thấp như cành khô lá héo úa: “Ngụy Phong, anh cũng muốn ức hiếp em sao?”
Một chữ “cũng” lập tức khiến anh dừng động tác cắn xé.
Một lúc sau, anh rất kiềm chế mà hôn vết cắn trên cổ cô, tựa như bươm bướm chạm nhẹ vào mặt nước, gợn sóng lay động từng vòng trong lòng cô, cô mím chặt môi mới nhịn được không phát ra âm thanh.
Anh sẽ không ức hiếp cô, mãi mãi cũng không, chỉ là anh không tìm được phương thức biểu đạt khác để phát tiết sự bi thương và khổ sở cuồn cuộn trong lòng.
Mái nhà của anh đã lung lay sắp đổ, rách tả tơi, mà sự xuất hiện của cô đã miễn cưỡng tuyên bố… người thân duy nhất của anh có khả năng cũng sắp không giữ được nữa.
Ngụy Phong thương cô như thế, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng vì cô mà chết trận.
Nhưng điểm cuối trong tầm mắt cô chưa bao giờ là anh.
Lộ An Thuần nhìn qua bóng lưng nặng nề của anh, đưa tay luồn vào trong nắm đấm siết chặt của anh, móc ra chiếc kẹp ảnh chụp hình trái tim —
“Ngụy Nhiên là em trai ruột của em, nhưng nó không phải con của Lộ Bái, mẹ nó tên là Noãn Đường, chính là mẹ của em; bố nó tên là Chu Nam Xuyên, là chú tài xế trước kia của nhà em, mà tên của Ngụy Nhiên vốn dĩ là Chu Úy Nhiên, đây là tên mẹ đặt cho nó, có nghĩa là cỏ cây tươi tốt.”
Bóng đêm dịu dàng, Lộ An Thần cũng ổn định lại cảm xúc, trong giọng nói đã khóc còn mang theo tiếng khàn rất nhỏ, chầm chậm kể lại chuyện năm đó mẹ phản bội và chạy trốn bố, cùng người mình yêu sinh ra cậu nhóc này như thế nào, qua tay nhiều người đưa nó đến viện mồ côi ở Tây Nam xa xôi như thế nào, nhiều năm nhớ mong, cậu bé gần như đã trở thành khúc mắc lớn nhất của bà, cho nên đã mang theo mối nguy hiểm to lớn để lại một manh mối như vậy cho Lộ An Thuần, hy vọng cô có thể tìm được đứa trẻ đó, hiểu rõ cuộc sống của nó…
Trong lời giải thích không thể tránh được của cô, Ngụy Phong dần dần sắp xếp rõ ràng tất cả manh mối, bao gồm cả thái độ như gần như xa của cô đối với anh, bao gồm cả tất cả những thứ gọi là “trêu chọc” và “mập mờ” trước đây cũng là vì tiếp cận cuộc sống của người em trai ruột này.
Thật ra, Ngụy Phong đã suy nghĩ về đáp án này cả ngày rồi.
Trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đối với anh mà nói giống như đặt mình vào địa ngục.
Anh luôn thận trọng trong việc thể hiện tình cảm, không có bất cứ kẻ nào có cơ hội phản bội anh, nhưng anh lại té ngã trước cô chủ nhà giàu nói dối hết lời này đến lời khác.
Ngụy Phong ngước mắt nhìn qua cô, trong mắt đã đầy tơ máu: “Lúc trước em đến tìm bà định làm thế nào? Đưa nó đi?”
“Không đâu, Ngụy Phong, em sẽ không đưa nó đi!” Lộ An Thuần nắm lấy góc áo anh: “Em sẽ không dẫn nó rời khỏi anh đâu!”
“Cũng đúng, bản thân em còn khó đảm bảo.” Đôi mắt anh bị bao phủ trong bóng đêm, không biết là trêu đùa hay trào phúng: “Em không bảo vệ được bất cứ ai cả.”
Bàn tay Lộ An Thuần run rẩy: “Anh nói không sai, em không bảo vệ nó được, chỉ anh có thể thôi.”
Tất cả những gì cô mong cầu cũng chỉ là hoàn thành tâm nguyện của mẹ, giúp bà nhìn cậu một cái, biết cậu sống vui vẻ, vô lo vô nghĩ, có nhà có tình yêu thương có người bảo vệ… cô còn có thể hy vọng xa vời điều gì nữa.
“Ngụy Phong, em chưa từng nghĩ tới việc cướp đi người nhà của anh, nhưng em không nhịn được mà muốn tìm hiểu nó, tìm hiểu cuộc sống của các anh, em không có ác ý! Nếu như anh để ý việc này, em… em có thể không gặp Ngụy Nhiên nữa, em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của các anh.”
Ngụy Phong cười một tiếng thê lương, xoay người, không nhìn cô thêm nữa.
Cho đến hiện tại, cô vẫn không hiểu…
Cũng phải, làm sao cô có thể hiểu được, tất cả đều là anh mong muốn đơn phương tự mình đa tình, cô có thể nhẹ nhàng nói một câu không xuất hiện nữa là cắt đứt tình cảm dành cho cô mà anh đã nhẫn nhịn rất lâu.
Anh thậm chí còn muốn dẫn cô chạy trốn.
Việc này buồn cười biết bao nhiêu.
Ngụy Nhiên che giấu sự vỡ vụn trong mắt, trong giọng nói đè nén nặn ra mấy chữ —
“Được, cút khỏi cuộc sống của tôi.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy chó con: Cô ấy không yêu tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...