Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
“Không sao, chúng ta lên xem trước đi?” Triều Mai Hoàng lại nói.
Kiều Phương Hạ lên tiếng, mặc cho Triều Mai Hoàng kéo cô về phía trước.
Bó hoa đầu tiên Lê Đình Tuấn tặng cô là hoa cát cánh.
Anh nói với cô rằng nó có nghĩa là độc nhất vô nhị.
Kiều Phương Hạ cúi đầu, nhẹ nhàng giẫm lên hoa cát cánh đầy trên mặt đất dưới chân, bước lên máy bay.
Cách bố trí nội thất của máy bay lấy tông màu xanh nhạt, vì đây là màu sắc yêu thích nhất của Kiều Phương Hạ.
Bên trong không lớn lắm nhưng có phòng ngủ nghỉ ngơi, phòng khách nhỏ, phòng tắm và bếp nhỏ, đầy đủ mọi thứ.
Trông không giống như bên trong máy bay, ngược lại giống như một ngôi nhà nhỏ và ấm áp hơn.
Nếu là một máy bay đặt riêng thì không thể chỉ trong một ngày là có thể hoàn thành tất cả các đồ trang trí nội thất, cho nên đây là thứ mà Lê Đình Tuấn đã chuẩn bị cho cô từ lâu.
Cô biết lý do tại sao Lê Đình Tuấn muốn tặng máy bay cho cô, bởi vì khi ép cô đến nước Hàn Lăng cùng anh, cô đã từng nói một câu với anh.
Cô nói rằng chiếc máy bay mà Kiều Diệp Ngọc đã ngồi thật kinh tởm.
Vì vậy, có lẽ kể từ thời điểm đó, anh đã bắt đầu bí mật chuẩn bị tặng chiếc máy bay này cho cô.
Cô đi dạo xung quanh một vòng và nhìn thấy một phong bì trên đầu bàn ăn trong phòng khách.
Phía trên có viết mấy chữ: “Bé câm thân mến!
Kiều Phương Hạ không khỏi cong môi, cầm lấy phong bì và mở nó ra.
Không hiểu sao phong bì có hơi nặng.
Cô mở ra xem, trong đó có một tấm thẻ, trên thẻ có ghi thông tin xuất xưởng của máy bay, cấu hình cụ thể và cách sử dụng.
Kiều Phương Hạ cẩn thận đọc xong, lại lắc phong bì, bên trong rơi ra một chiếc chìa khóa máy bay, kèm theo lời nhắn: “Từ nay về sau, anh và nó đều thuộc về em”
Kiều Phương Hạ nhìn dòng chữ mạnh mẽ có lực của Lê Đình Tuấn, không khỏi cong khóe môi.
Lúc ông già Lê Đình Tuần này trở nên lãng mạn đúng là có hơi buồn nôn.
Triều Mai Hoàng ở một bên mở video và dùng điện thoại chụp ảnh bên trong và bên ngoài máy bay vài lần, rồi lưu lại vào điện thoại.
Sau khi chụp xong, ngay lúc cất điện thoại, cô ấy đi đến bên cạnh Kiều Phương Hạ và nói với vẻ tiếc nuối: “Nhà em cũng từng có một chiếc máy bay riêng, là ba mẹ tặng cho mẹ em.
Ông ấy không muốn mẹ em mỗi khi ra ngoài đi chơi phải chen chúc trên máy bay”
Chen chúc trên máy bay?
Sao có thể sử dụng từ máy bay với động từ chen chúc chung một chỗ được?
Hơn nữa, chỗ ngồi của bọn họ chắc hẳn đều ở khoang hạng nhất chứ đâu phải khoang phổ thông?
Kiều Phương Hạ không nhịn được mà khẽ nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn.
Một từ ngữ kỳ lạ như vậy, e rằng chỉ có một cô gái như Triều Mai Hoàng mới có thể dùng được.
“Sau đó thì sao?” Cô quay lại nhìn Triều Mai Hoàng và hỏi cô ấy.
Triều Mai Hoàng thở dài và trả lời: “Sau đó chỉ vài năm trước, khi công ty của ba em đang tranh đấu ác liệt nhất với một công ty thương mại điện tử khác, ông ấy đã bị một cấp dưới thân tín phản bội và lấy đi bí mật kinh doanh của công ty, ba em thua rất thê thảm”
“Cũng không khoa trương đến mức suýt nữa bị phá sản như bên ngoài lan truyền, những quả thật phải bán đi một vài công ty con, thậm chí cả chiếc máy bay cũng bị bán đi, mới miễn cưỡng giữ lại được thể diện”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...