Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Anh cúi đầu hôn vài cái lên đôi môi sưng đỏ, nhỏ giọng nói: “Nhà họ Trạm cũng không còn ai, không cần cảm thấy gượng ép.”
Kiều Phương Hạ lại lườm anh, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Thật à?”
Lệ Đình Tuấn đoán được Kiều Phương Hạ cảm thấy không được tự nhiên bèn thấp giọng trả lời: “Chị của Khánh Minh đã đi khỏi từ đêm qua, đám người Thẩm Minh Hân cũng đi trước hết rồi, chỉ còn một mình em thôi.”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới như trút bỏ được gánh nặng.
Cô nhìn Lê Đình Tuấn đứng cạnh mép giường sửa sang quần áo chỉnh tề, do dự một lát mới nhỏ giọng hỏi anh: “Trạm Khánh Minh, anh ta.”
“Anh ta không để ý.” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời: “Hơn nữa, với anh mà nói em không giống”
Kiều Phương Hạ lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người bọn họ, nghe thấy Lê Đình Tuấn nói Trạm Khánh Minh không so đo thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Đình Tuấn vừa thu dọn xong thì bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa của Trạm Khánh Minh: “Xong chưa?”
“Sau khi trở về phải chú ý an toàn, không được phép rời đi.” Lệ Đình Tuấn nhỏ giọng dặn dò Kiều Phương Hạ.
Trong lòng anh vẫn hơi nghĩ đến mà sợ với chuyện xảy ra hôm qua, may mắn anh ép hỏi được nhiệm vụ của Kiều Phương Hạ, nếu không… khó lường được hậu quả.
“Vâng” Lần này Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn không tranh luận.
“Anh đi đây.” Anh cúi đầu hôn lên trán Kiều Phương Hạ, dịu dàng nói.
“Vâng” Kiều Phương Hạ hơi ngập ngừng, nhỏ giọng nói với anh: “Anh cũng chú ý an toàn.”
Lệ Đình Tuấn buông cô ra, xoay người mở cửa phòng đã thấy Trạm Khánh Minh dựa vào cánh cửa, thản nhiên nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, Trạm Khánh Minh lại liếc mắt vào trong phòng nghỉ.
Từ giường đến cửa phòng chỉ có một giá đồ miễn cưỡng có thể chọn được ánh mắt, Lê Đình Tuấn lập tức ngăn cản ánh mắt nhìn vào trong phòng của Trạm Khánh Minh, tỉnh bơ trở tay cài cửa lại.
“Keo kiệt” Trạm Khánh Minh nhếch môi nhìn Lê Đình Tuấn, cười nói.
Sắc mặt Lệ Đình Tuấn bình thản liếc nhìn anh ta.
Hai người quen nhau đã nhiều năm như vậy, tính khí Trạm Khánh Minh như nào anh còn không rõ chắc?
Dù sao anh cũng đã nói thẳng Kiều Phương Hạ là vợ của anh, chính là nói cho Trạm Khánh Minh biết: Anh ta muốn cướp Kiều Phương Hạ, không có cửa, cửa sổ cũng không có.
Trạm Khánh Minh lười biếng đi theo sau Lệ Đình Tuấn đến thang máy.
Bỗng nhiên anh ta hỏi Lê Đình Tuấn: “Tuấn, nếu như có một ngày bởi vì một người phụ nữ mà tôi phản bội anh, anh có tính sổ với tôi không?”
Lệ Đình Tuấn lại liếc mắt nhìn anh ta, trả lời: “Hôm qua tôi đã nói rồi, tôi yêu cô ấy còn hơn chính mình”
Trong tình hình ngày hôm qua, kể cả có đổi thành người quan trọng với Lê Đình Tuấn hơn, anh cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Kiều Phương Hạ.
Trạm Khánh Minh nhíu mày, dùng ngón tay út ngoáy lỗ tai mình, ngượng ngùng trả lời: “Đi thôi, tôi biết rồi.
Chua đau cả tại người ta.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...