Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Khi Triêu Mai Hoàng nghe cô ta nói những lời như vậy, cô ấy không thể không cười khẩy một tiếng thật nhẹ nhàng.
Đối với món hàng như Tần Vũ Nam cũng chỉ có Hàn Phương coi anh ta như bảo bối.
Người phụ nữ được sư tử bảo vệ tuyệt đối sẽ không yêu con chó hoang dã.
Bây giờ trong mắt cô ấy, Tần Vũ Nam thậm chí không thể so với một con chó.
Bây giờ anh ta có thể gan dạ thay Hàn Phương nói một lời bảo vệ Hàn Phương thì Triệu Mai Hoàng sẽ không coi thường anh ta.
Cô ấy im lặng một hồi lâu, sau đó đưa ánh mắt mang theo nụ cười nhìn Tần Vũ Nam, cô nhẹ nhàng nói: “Thật sao?”
Tần Vũ Nam im lặng vài giây, sau đó thì thào đáp lại: “Mai Hoàng… chúng ta đã chia tay rồi, anh và Hàn Phương hai người…”
Anh ta vừa nói được một nửa thì Hàn Phương liền quay đầu trừng mắt nhìn Tần Vũ Nam: “Anh vừa gọi cô ta là cái gì? Mai Hoàng! Tần Vũ Nam, anh còn nghĩ đến cô ta sao?”
Vừa nói cô ta vừa đẩy Tần Vũ Nam: “Anh nói rõ ràng cho em nghe đi!”
Tần Vũ Nam khẽ cau mày, anh ta cụp mắt xuống và nhìn Hàn Phương bắt đầu khóc lóc om sòm, anh ta không nói gì.
Từ trước đến nay anh ta luôn gọi biệt danh của Triều Mai Hoàng, mặc dù đã một thời gian dài không gặp nhau, nhưng anh ta vẫn buộc miệng thốt ra cái tên này.
Đây là thói quen khó thay đổi.
Hàn Phương thấy anh ta không nói gì thì càng nổi trận lôi đình, cô ta quay đầu liếc nhìn Triêu Mai Hoàng: “Con đĩ không ai cần như cô! Cô xứng đáng bị người ta vứt đi! Xứng đáng bị chồng sắp cưới bỏ mặc!”
Khi đang nói cô ta đã giơ tay lên định đánh vào mặt của Triệu Mai Hoàng.
Chỉ là cái tát còn chưa kịp giáng xuống mặt của Triều Mai Hoàng thì bỗng nhiên đã có người kéo lấy tay cô ta và đẩy cô ta ngã bệt xuống đất.
Tần Vũ Nam rõ ràng có thể đỡ lấy cô ta từ phía sau lưng, nhưng khi Hàn Phương ngã về hướng của anh ta, anh ta đã lại lùi về sau để cho Hàn Phương ngã xuống đất.
Ở bên cạnh người phụ nữ đanh đá như vậy, anh ta chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.
Hàn Phương ngồi dưới đất, một lúc lâu sau cũng không thể bò dậy, đốt xương cụt sau mông đau nhức khiến cô choáng váng, nước mắt đã ngưng tụ đầy trong hốc mắt.
Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn vào chỗ đang bị sưng tấy trên mặt của Triệu Mai Hoàng, cô lạnh lùng hỏi: “Cô ta còn đánh em ở đâu nữa?”
Cô vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, không nhìn thấy Triệu Mai Hoàng nên cô đã nhìn xung quanh một vòng thì thấy có người vây quanh ở trước cửa hàng trang sức đá quý này để xem náo nhiệt, sau đó cô cũng đi đến xem xem có
phải Triệu Mai Hoàng xảy ra chuyện hay không.
Thật trùng hợp, cô đã nhìn thấy Hàn Phương đánh Triệu Mai Hoàng.
“Chỉ có mặt thôi” Triệu Mai Hoàng dừng lại và trả lời.
Kiều Phương Hạ đưa mắt về phía Hàn Phương, Hàn Phương cũng nhìn hai người họ và tức giận hét lên: “Con chó điên này ở đâu chạy ra vậy?”
“Chó điên mắng ai đấy?” Sắc mặt của Kiều Phương Hạ bình tĩnh và hỏi ngược lại cô ta.
“Chó điên mắng cô!” Hàn Phương trả lời lại mà không cần suy nghĩ.
Kiều Phương Hạ hơi cau mày, với chỉ số IQ này mà cô ta còn muốn học người khác cãi nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...