Mười phút sau Kiều Phương Hạ đã ngồi ở trong phòng trang điểm, vai diễn lần này của cô là vị tiểu thư vừa đến tuổi trưởng thành của một gia tộc lớn, cho nên chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã, thợ trang điểm cũng không cần tốn sức hóa trang cho cô.
“Thật sự tôi chưa bao giờ trải qua chuyện này, cả trường quay lại phải ngồi chờ một diễn viên nữ số ba!” Giọng nói của Chu Tố My từ ngoài cửa truyền vào.
Thợ trang điểm sốt ruột đến mức nhăn cả mặt mày, chỉ sợ làm chậm trễ thời gian quay phim.
Kiều Phương Hạ nhìn thợ trang điểm một cái, sau đó nói: “Hãng dừng lại một chút đã”
Nếu như vẫn trang điểm cho cô trong tình trạng tay chân luống cuống như thế này thì lớp trang điểm trên mặt chưa chắc đã hoàn hảo.
Vài phút sau, Kiều Phương Hạ mặc một bộ sườn xám sa tanh màu đen với tay áo rộng vội vàng bước vào phim trường.
“Thật có lỗi quá, tôi khiến cho mọi người phải đợi lâu rồi”
Nét mặt Kiều Phương Hạ có phần áy náy, cô dịu giọng giải thích với tất cả mọi người.
Ngay lúc Kiều Phương Hạ bước vào phim trường rồi khẩn thiết xin lỗi, gần như ai cũng đã chọn tha thứ cho cô rồi, không quan trọng lý do vì sao cô lại đến muộn.
.
Ngôn Tình Hài
Kiều Phương Hạ vốn chỉ hợp trang phục hiện đại, nhìn không giống những người dịu dàng thanh nhã có thể mặc trang phục sườn xám cổ trang.
Thế nhưng bây giờ khi khoác lên một bộ sườn xám màu đen hơi rộng, trông cô lại vô cùng xinh đẹp, vừa có nét quý phái, lại vừa toát lên phong thái tri thức lễ nghĩa, khí chất tuyệt trần của một tiểu thư nhà danh môn Hơn nữa, trông cô còn không giống như đang trang điểm Đây cũng là lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy một nữ diễn viên dám hóa trang nhạt như vậy xuất hiện trước ống kính máy quay.
Chu Tố My ngồi ở ghế tựa, không ngừng đánh giá Kiều Phương Hạ, sau đó nhíu mày.
Vai diễn của cô ta là vợ bé của thiếu soái, trước mắt cũng diễn tận mười mấy cảnh, không hề kém cạnh so với nữ chính, thậm chí cô ta còn được khen là người lảm rạng danh phủ thiếu soái.
Nhưng mà bây giờ khi thấy Kiều Phương Hạ đến gần, rõ ràng đã có sự chênh lệch cao thấp, một người là đại tiểu thư, người còn lại chỉ như nô tỳ rửa chân.
Chu Tố My đứng dậy, mặc dù cô ta đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn so với Kiều Phương Hạ.
Có thể nói ở mọi phương diện thì Kiều Phương Hạ đều đủ sức đè bẹp cô ta.
“Chúng ta nên nhanh chóng bắt đầu đi”
Đạo diễn Tống Thịnh đứng ở một bên vội vàng hòa giải, trong lòng anh ta cũng đổ mồ hôi lạnh.
Một người là diễn viên mắc bệnh ngôi sao, một người là mỹ nhân có người chống lưng đằng sau, dù anh ta có bênh vực ai thì cũng không được “Được” Kiều Phương Hạ lập tức gật đầu Thái độ vô cùng khiêm tốn của Kiều Phương Hạ khiến cho dáng vẻ giận dữ chanh chua vừa rồi của Chu Tố My càng khiến người khác khó chịu.
Chu Tố My bỗng thấy bối rối khó xử, cô ta im lặng vài giây, sau đó bất mãn trả lời: “Bắt đầu đi”
Cảnh diễn này là cảnh Chu Tố My trong vai người vợ bé mới bước chân vào danh môn, người trong nhà không ai tôn trọng cô ta, nhất là vai đại tiểu thư do Kiều Phương Hạ diễn.
Đại tiểu thư cực kỳ không ưa người chị dâu có xuất thân thấp kém này, cho nên nhanh chóng ra đòn phủ đầu với cô ta Trong phòng khách, hai người ngồi xuống chỗ của mình, sau đó bắt đầu diễn theo kịch bản.
Chỉ mới bắt đầu cảnh diễn lần đầu tiên, Kiều Phương Hạ đã nhập vai hoàn hảo, trạng thái diễn xuất cũng tốt, ngược lại Chu Tố My đến lời thoại cũng lắp bắp nói mãi không xong, chẳng hề lưu loát “Cô Chu, hay là cô đọc lại lời thoại một lần nữa được không?” Nhân viên quay phim đứng bên cạnh nhắc nhở, Thật là không thể nhìn nổi, một người quanh năm diễn vai nữ chính bây giờ lại không cả bãng một diễn viên mới Chu Tố My chẳng ngờ tình huống này lại xảy ra, vốn dĩ ban đầu cô ta còn muốn khiến cho Kiều Phương Hạ bẽ mặt, không đọc nổi lời thoại Cô ta nghĩ rằng hôm nay Kiều Phương Hạ bị buộc đến đây, nhất định tỉnh thần không tốt, thậm chí còn chưa đọc kịch bản.
Ai ngờ bây giờ cô ta lại trở thành người thiếu chuyên nghiệp làm lãng phí thời gian của mọi người Chu Tố My và Kiều Phương Hạ ngồi ở hai bên cùng nhìn nhau chäm chẳm.
Thực chất Kiều Phương Hạ chưa nói gì nhưng Chu Tố My lại thấy vô cùng nhục nhã, cô ta phát cáu rồi ném kịch bản sang cho người đại diện, sau đó nhướn máy và lên tiếng “Được rồi.”
Dù cho có nói sai lời thoại thì khâu hậu kỳ phối âm vẫn xử lý được, không có vấn đề gì cả, dù sao mục đích chính của ngày hôm nay chính là dạy dỗ cho Kiều Phương Hạ một bài học, những chuyện khác đều chẳng quan trọng.
“Phương Hạ, cô diễn được chưa?” Tống Thịnh hỏi “Được rồi” Kiều Phương Hạ thản nhiên trả lời Sau đó hai người bọn họ bắt đầu quay tiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...