Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Bởi vì cô nghĩ rằng chỉ đơn giản là đi ra ngoài xem hội đèn lồng nên cũng
không sửa soạn ăn mặc, áo khoác là một cái áo măng tô màu đen, một cái quần jeans rộng thùng thình và mang một đôi bốt màu đen.
Cả người cô trông như “bụi bặm”, rất ngột ngạt.
Lệ Đình Tuấn đang ngồi bên cạnh quay sang nhìn cô, sau một hồi cân nhắc, anh lấy ra một chiếc hộp từ bên cạnh và đưa cho cô.
Kiều Phương Hạ nhìn anh rồi hỏi: “Đây là cái gì thế?”
“Vốn là tối hôm nay tôi định tặng em một món quà nhỏ.” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
Tuy là Kiều Phương Hạ trông có hơi lôi thôi nhưng trong mắt anh cô vẫn xinh đẹp nhất.
Kiều Phương Hạ vừa mở hộp ra nhìn thì thấy bên trong là một bông tai và vòng cổ bằng kim cương và ngọc trai, còn có một chiếc ghim cài áo nữa.
Vốn dĩ anh định đến hôm ba mươi tết tặng cô làm quà năm mới, thế mà lại kéo dài mãi cho đến bây giờ.
Kiều Phương Hạ im lặng một hồi, rồi cô lấy từ trong hộp ra một chiếc ghim cài áo rồi ghim lên trên cổ áo măng tô.
“Tôi lấy chiếc ghim cài áo này, những thứ còn lại trả lại cho anh.
Cô đưa lại chiếc hộp cho Lê Đình Tuấn đồng thời nói nhỏ.
Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nhìn chiếc hộp được cô trả lại, một lát sau anh đưa tay nhận lấy: “Mấy cái này là khiến cho ông ngoại nở mày nở mặt, không cần trả lại”
Cô phân chia rõ ràng với anh thì anh cũng có thể tìm lý do để nhận lấy.
“Tôi không có chuẩn bị quà cho anh và Đình Trung” Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nói với anh.
“Em đến tham gia thì đó là món quà tốt nhất rồi.” Lệ Đình Tuấn không hề suy nghĩ gì, trả lời cô.
Đối với hai ba con anh và Đình Trung, chỉ cần Kiều Phương Hạ bằng lòng ở cùng họ thì đó mãi mãi là món quà tốt nhất.
Đình Trung ngồi bên cạnh yên lặng nhìn hai người bọn họ, cậu bé nghe thấy Lệ Đình Tuấn nói như vậy thì nhanh chóng đồng ý gật đầu liên tục.
Ngày hôm nay Kiều Phương Hạ không có đuổi cậu đi, Đình Trung thực sự vui vẻ muốn bay lên trời, cậu bé vui đến mức muốn chạy vòng quanh.
Bởi vì ông cố nói với cậu bé là bất kì những lễ hội nào khác, tất cả đều không quan trọng.
Quan trọng là… vào ngày tết nguyên tiêu người một nhà phải ở bên nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Vì đây chính là ngày tết sum vầy.
Từ nhỏ Đình Trung đã hâm mộ các bạn khác có bố có mẹ, ngày tết nguyên tiêu họ cũng có thể đưa con của họ đi ra ngoài xem hội đèn lồng.
Còn cậu thì có đôi khi còn chẳng thấy mặt của Lê Đình Tuấn nữa chứ nói gì là ra ngoài ngắm đèn.
Đối với cậu, sinh hoạt hằng ngày của những người bạn khác là một hy vọng xa vời.
Nhưng hôm nay cậu bé đã được thỏa mãn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...