Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận


Giống như đứa con đầu lòng của Kiều Phương Hạ, thực ra An Dương đến không đúng lúc.

Nhưng may mắn thay, về sau An Phương Diệp gửi gắm An Dương cho cô và Cố Dương Hàn.

Sau này trong nhà họ Cố, An Dương luôn được chăm sóc rất tốt, chú Thiên và Cổ Dương Hàn đều rất cưng chiều cô bé.
Kiều Đông Phương nhìn chằm chằm An Dương, nhưng An Dương lại không biết người này là ai, quay đầu lại nhìn ông ta một cái rồi hỏi Kiều Phương Hạ: “Ông này là ai ạ?”
“Là ba đẻ của chị” Kiều Phương Hạ bình thản giải thích.
Đối với việc làm thế nào để có một đứa trẻ thì thực ra trong lòng của An Dương đã có một suy nghĩ lờ mờ, cô bé có lối suy nghĩ trưởng thành hơn so với những đứa trẻ bình thường.
Cô bé suy nghĩ một chút rồi quay đầu sang nhìn Kiều Đông Phương và hỏi Kiều Phương Hạ: “Vì vậy, ông ta chính là người ba đã bỏ rơi chị sao?”
Chỉ với một câu nói này đã khiến cho khuôn mặt giá cả của Kiều Đông Phương liền đỏ bừng cả lên.

“Đúng vậy” Kiều Phương Hạ gật đầu trả lời không chút kiêng dè.
“Vậy thì ông ta không phải là một người tốt” An Dương đâm thêm một nhát dao: “Tại sao chị phải nói chuyện với ông ta vậy?”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng.
Cô biết rằng lời nói này của An Dương cũng có ý muốn giúp cô trút giận.
Đến một đứa trẻ ba bốn tuổi cũng có cái nhìn đúng đắn về điều đúng cái sai, nhưng Kiều Đông Phương lại không có, thật sự là mất hết cái bản mặt già ấy.
Một hồi sau, Kiều Phương Hạ nhìn sang Kiều Đông Phương và nói: “Ông đi về đi, tôi sẽ suy nghĩ về những việc ông đã nói, sau đó sẽ đưa ra câu trả lời cho ông nội.”
Chuyện mà Kiều Đông Phương đã nói với Kiều Phương Hạ vừa rồi chính là chuyện muốn ký hợp đồng với cô làm nghệ sĩ thuộc quyền của Kiều Thị, ông cụ lúc trước có nhắc đến chuyện này, nói rằng nếu Kiều Phương Hạ ký hợp đồng với Kiều Thị thì mọi người đều có lợi.
Lời nói của Kiều Tứ Văn rất rõ ràng, nhưng Kiều Đông Phương không dám nói cặn kẽ ra, sợ Lệ Đình Tuấn sẽ nghĩ rằng nhà họ Kiều bọn họ lập cơ mưu vì muốn tự bảo vệ mình, lấy Kiều Phương Hạ ra làm bia đỡ đạn, sẽ khiến cho Lê Đình Tuấn không vui.
“Ý của ông nội cũng rất rõ ràng, hy vọng sau khi ông ấy ra đi thì sẽ do con tiếp quản vị trí của ông ấy, trở thành chủ tịch của Kiều Thị” Ông ta suy nghĩ một lúc rồi lại nhỏ giọng nói.
“Ông Kiều, xin ông hãy làm rõ mối quan hệ nguyên nhân và kết quả, ông cụ muốn tôi thừa kế tài sản, nên cảm thấy danh tính nghệ sĩ này của tôi ký hợp đồng với Kiều Thị vẫn là chuyện tốt hơn.


Còn ông, lại đặt sai thứ tự của hai chuyện này.

Ông nội không có suy nghĩ bẩn thỉu như ông”
Kiều Phương Hạ chỉ với một câu nói đã vạch trần lòng tự lợi của Kiều Đông Phương.

Kiều Đông Phương đồng ý với cách phân chia tài sản của ông cụ, chẳng qua là vì muốn bảo vệ bản thân và Kiều Thị, nếu không có Kiều Phương Hạ ở Kiều Thị thì Lê Đình Tuấn sẽ có thể bóp chết bọn họ chỉ với đầu ngón tay.
Kiều Đông Phương bị cô nói đến không thể đáp lời, khẽ cúi đầu xuống và không lên tiếng.
Kiều Phương Hạ lại liếc nhìn ông ta một cái, Kiều Đông Phương ở ngay trước mặt cô chỉ làm cô thêm gai mắt, cô không khỏi cau mày nói: “Ông đi về đi”
Trong lúc nói chuyện thì Lê Đình Tuấn đã bước vào phòng.
Kiều Đông Phương miễn cưỡng mỉm cười với Lê Đình Tuấn và nói: “Đình Tuấn, vậy tôi… về trước nhé?”
“Ông Kiều cứ tự nhiên” Lê Đình Tuấn hờ hững đáp.
Kiều Đông Phương ở đây thêm một giây cũng thấy không thoải mái, chính là sợ cơn tức giận của Lê Đình Tuấn sẽ ảnh hưởng đến bản thân mình, liền lau mồ hôi lạnh trên trán rồi đi ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui