Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
An Dương cũng thích chơi Lego, nhưng mà cô bé không thích chơi Lego của người khác.
Cô bé liếc nhìn cái hộp mà Đình Trung đưa đến trước mặt mình, dáng vẻ không hứng thú lắm.
“Tặng cho cô em gái đấy” Đình Trung nhiệt tình đưa chiếc hộp đến trước mặt An Dương.
An Dương nghe cậu bé gọi một tiếng cô em gái, trong lòng vô cùng khó chịu, cau mày trả lời Đình Trung: “Đầu tiên, tôi lớn hơn cậu.
Tiếp theo, tôi là em gái của ba cậu, là cô của cậu.
Cậu phải gọi tôi là cô, không phải cô em gái”
“Em gái của ba?” Đình Trung ngày người một lúc, lại quay đầu nhìn Vô Nhật Huy, trợn mắt há hốc mồm.
Sao ba lại có em gái nhỏ như vậy? Sao trước đây cậu chưa bao giờ gặp?
Vô Nhật Huy cũng không biết nên giải thích với cậu bé như thế nào.
Có giải thích thì cậu bé cũng không hiểu.
Anh ta trực tiếp gật đầu với cậu bé, thấp giọng nói: “Là cô”
Đình Trung hoàn toàn ngây ngốc.
Cậu bé bị sốc rồi.
Rất lâu sau, cậu bé lại quay đầu nhìn An Dương.
Đã đến tầng cao nhất, Mặc Hàn Bảo bể An Dương ra ngoài trước.
Đình Trung đi sau lưng bọn họ, im lặng rất lâu.
.
ngôn tình ngược
Chẳng bao lâu, cậu bé đã nghĩ thông rồi.
Dù sao, bất kể như thế nào, An Dương không phải là con gái của Kiều Phương Hạ và người đàn ông khác là được.
Nếu như cô bé là em gái của cậu bé, vậy thì ba và cậu bé sẽ rất đau lòng.
Nghĩ như vậy, cậu bé chợt vui vẻ trở lại.
Mặc Hàn Bảo đi vào phòng, chẳng bao lâu đã lấy cao da lừa đưa cho Vô Nhật Huy, dặn dò cẩn thận, nói: “Trong này đã chia sẵn hết rồi.
Mỗi ngày cho Phương Hạ uống một viên, cố gắng uống liên tục”.
“Ừm” Vô Nhật Huy nhận lấy.
Sau đó Mặc Nhật Huy bế An Dương chuẩn bị rời đi, Đình Trung lại hơi sốt ruột.
Bọn họ sắp đi rồi sao?
Cậu bé nhân lúc Vô Nhật Huy đang lấy đồ, nhanh như chớp đuổi theo bọn họ, nắm lấy một chân của An Dương: “Trong nhà Đình Trung có rất nhiều Lego đấy.
Có hẳn một căn phòng riêng luôn!”.
Khưng lại một chút, lại dè dặt hỏi An Dương: “Cô em gái chơi cùng với Đình Trung được không?”
“Tôi cũng có” An Dương khinh thường trả lời.
Lần này làm khó Đình Trung rồi, cậu bé chưa từng chơi với con gái, cũng không biết phải dỗ cô bé như thế nào, An Dương không ăn mềm cũng không ăn cứng.
Cậu bé sốt ruột đến mắt cũng đã đỏ hoe rồi, cứ nắm chặt lấy chân của An Dương không chịu buông ra.
“Buông ra.
Cậu làm tôi đau rồi đấy” An Dương nghiêm túc nói với cậu bé.
“Tôi phải đi về với thầy”
“Về đâu?” Đình Trung bĩu môi, vội vàng hỏi cô bé: “Cô là em gái của ba thì phải cùng về nhà với Đình Trung chứ?”
“Nhà của cậu là nhà của cậu, không liên quan gì đến tội” An Dương lắc đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...