Kiều Tứ Văn không đợi Kiều Phương Hạ từ chối lần nữa, lập tức nói với Lê Đình Tuấn: “Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, Đình Tuấn cháu thấy sao?”
“Được ạ” Ngay sau đó, Lê Đình Tuấn gật đầu đáp.
Lời còn chưa dứt, Kiều Phương Hạ lập tức rút bắp chân mình trong tay anh về, mặt lạnh đi không nói thêm gì nữa.
Lê Đình Tuấn cân nhắc một lát, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Sáng nay ông ngoại mới vừa biết, mẹ tôi cũng biết, hai người bọn họ rất lo lắng cho em, về ở đó hai ngày, nếu em cảm thấy không quen thì tôi sẽ đón em về Hoàng Gia ngay.”
Đừng nói ở hai ngày, nhìn một lần thôi Kiều Phương Hạ cũng không muốn.
Mục đích Lệ Đình Tuấn muốn cô đi đến nhà họ Phó quá rõ ràng, anh biết chắc rằng cô sẽ không trực tiếp trở mặt với anh ở trước mặt người lớn.
Cô cũng không biết những câu này của Lê Đình Tuấn là thật hay giả, bây giờ lời nói của anh, một dấu chấm câu có cũng không tin.
Nhưng ở trước mặt Kiều Tứ Văn, cô sẽ không nói gì cả.
Kiều Tứ Văn ở bên cạnh quan sát lại cảm thấy Kiều Phương Hạ đang cố tình giở trò trẻ con nóng nảy làm Lệ Đình Tuấn khó chịu, ông ta cười cười, không lên tiếng.
Sư thúc của Mặc Hàn Bảo đã châm cứu cho ông cụ xong, Kiều Phương Hạ đang muốn đứng lên tự mình tiễn, ngay trước khi cô đứng lên Lê Đình Tuấn đã hờ hững nói: “Tôi đi tiễn ông cụ Mặc một đoạn.”
Dứt lời, anh lập tức đi ra ngoài với sự thúc của Mặc Hàn Bảo.
Kiều Phương Hạ không nói gì, chỉ nhìn bọn họ đi ra ngoài.
Sau một lúc lâu, cô đứng dậy, đi đến bên mép giường rồi ngồi xuống.
Khả năng của sự thúc Mặc Hàn Bảo tất nhiên không thể nghi ngờ, chỉ với một bộ châm hoa mai, trích một ít máu trên vai và cổ ông cụ, vừa rồi sắc mặt ông cụ tái xanh nhưng giờ đã bình thường hơn nhiều rồi.
“Thoải mái hơn ạ?” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng nắm một bàn tay của ông cụ, khẽ hỏi.
Kiều Tứ Văn gật đầu, trả lời: “Ông cụ Mặc này có bàn tay thần diệu, y thuật lợi hại, nhưng suy cho cùng thì ông đã là người sắp chết, ông ấy có lợi hại thì cũng chỉ có thể giúp ông kéo dài thêm một hai năm mà thôi.”
“Phương Hạ, dù gì người nhà họ Phó cũng thích cháu, chờ ông đi rồi, ông cụ nhà họ Phó sẽ che chở cho cháu, ông cũng có thể an tâm chút, vừa rồi Đình Tuấn nói không sai, cháu sang đó ở hai ngày được không?”
Kiều Phương Hạ mấp máy môi, không lên tiếng.
Kiều Tử Văn ngẫm nghĩ, lại thấp giọng nói: “Ông biết cháu tủi thân, liên tiếp mất hai đứa nhỏ vì Đình Tuấn, nhưng sao Đình Tuấn không muốn để cháu sinh một đứa trẻ khỏe mạnh được, có phải không?”
“Ông thấy thái độ nhận lỗi của cậu ta cũng thật lòng, cháu cho cậu ta cái bậc thang, coi như là ông nội xin cháu, được không?”
Từ nhỏ đến lớn, thái độ của Kiều Tứ Văn với mấy đứa nhỏ luôn khá nghiêm khắc, cái từ xin này là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ nghe được từ trong miệng ông.
Cô kinh ngạc nhìn về phía Kiều Tứ Văn, ông ta trở tay giữ chặt tay cô, không nói gì, hốc mắt lại dần dần ửng đỏ.
Một lúc lâu sau, ông ta lại khẽ nói: “Vốn ông còn nghĩ trước khi chết có thể nhìn thấy cháu sinh cho Đình Tuấn một bé cưng khỏe mạnh thì tốt rồi”
“Nhưng bây giờ ông không muốn thế nữa, Phương Hạ, ông nội chỉ cần cháu khỏe mạnh là được, chỉ cần có người thương cháu, ông nội đã không còn gì vướng bận”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...