Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Kiều Phương Hạ thực sự không biết là Lê Đình Tuấn quay về nấu canh cho cô, cô chỉ nghe Đường Nguyên Khiết Đan nói rằng Lê Đình Tuấn đã đi rồi.
“Cháu hiểu rồi, ông nội” Giọng cô buồn bực trả lời.
“Trong tháng cháu cũng không nên tức giận, nếu không sau này cháu sẽ đau lòng mà tái phát bệnh vặt” Kiều Tứ Văn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Hiện tại cháu đi xin lỗi Đình Tuấn, làm lành mối quan hệ trước mặt ông.
Chuyện hồi sáng coi như đã qua rồi, không được tức giận nữa”
Chỉ có điều Phương Hạ im lặng trong vài giây, cô liếc nhìn Lệ Đình Tuấn.
Cô xin lỗi Lê Đình Tuấn?
Thấy cô im lặng, Kiều Tứ Văn cau mày nói: “Ông sợ thằng bé bình thường chiều chuộng cháu quá.
Tại sao bà Trần nấu bữa sáng cháu không ăn? Bắt cháu xin lỗi là sai sao? Về sau không được phép yếu đuối như vậy!”
Kiều Phương Hạ hơi cúi đầu, vẫn không nói gì như cũ
Cô phải mất vài giây để chuẩn bị tinh thần, vừa định gượng ép bản thân xin lỗi Lê Đình Tuấn thì Lê Đình Tuấn ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng: “Không cần thiết phải xin lỗi, cô ấy không giận cháu là tốt rồi.”
“Vậy cháu.”
Lệ Đình Tuấn không đợi Kiều Tứ Văn nói hết, cười nhạt nói: “Cho dù thế nào đi nữa, cháu cũng sẽ không giận dỗi cô ấy, bây giờ sức khỏe của cô ấy mới mà quan trọng nhất, chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn ăn cơm là được rồi.”
“Hơn nữa, cho dù bây giờ cô ấy xin lỗi cháu trước mặt ông thì trong lòng cũng không thoải mái, có khi lại càng thêm giận.
Ông nội, ông nói có đúng không?”
Kiều Tứ Văn thấy Lê Đình Tuấn nghe lời, nuông chiều Kiều Phương Hạ như vậy thì mới cảm thấy an tâm trong lòng.
“Đúng đúng đúng, điểm này Phương Hạ không tốt, tính tình quá ngang bướng” Ông ta híp mắt cười, trả lời: “Vậy ông
đây một lát rồi đi, hai bọn cháu sống tốt với nhau, sau này đừng cãi nhau nữa.”
“Vâng” Lệ Đình Tuấn lập tức trả lời.
Anh đang định bảo Vô Nhật Huy đi tìm bác sĩ, y tá đến thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vô Nhật Huy tự mình đẩy cửa đi vào.
“Sao thế?” Lê Đình Tuấn liếc nhìn anh ta, hạ giọng hỏi.
“Lúc nãy khi ông cụ phát bệnh, Đường Nguyên Khiết Đan đã gọi điện thoại cho Đường Minh Kỷ, bác sĩ Đông y trước đây châm cứu cho ông cụ đã đến rồi, bây giờ đang ở bên ngoài” Vô Nhật Huy đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng đáp.
Lệ Đình Tuấn mặt không biến sắc liếc nhìn bên ngoài cửa.
Cố Dương Hàn cũng đang ở bên ngoài.
Nhưng vì có Kiều Tứ Văn ở đây nên Lê Đình Tuấn không nổi giận.
Ngừng một lát, anh bình tĩnh nói: “Mời vào đi”
“Vâng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...