Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Lê Đình Tuấn nghe được tin vội vàng đi đến, đúng lúc thấy bóng lưng của Kiều Diệp Ngọc lướt qua trên hành lang.
“Tại sao cô ta lại đến đây?” Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Diệp Ngọc biến mất tại ngã rẽ, vừa
bước nhanh về phía phòng bệnh của Kiều Phương Hạ, vừa nghiêm giọng hỏi Vô Nhật Huy.
“Hôm nay đúng lúc cô ta đến đưa ông cụ đi tập trị liệu, ông cụ nhà họ Kiều nghe nói mợ chủ sảy thai nên cương quyết đòi đến đây, cô ta đành đưa ông cụ đến” Vô Nhật Huy giải thích ngắn gọn cho anh nghe.
Lệ Đình Tuấn tạm thời cũng chẳng bận tâm đến kẻ hèn hạ này.
Tiếng ồn ào truyền đến từ trong phòng bệnh khiến anh lập tức thay đổi sự chú ý.
Bởi vì ông cụ nhất định không rời khỏi phòng Kiều Phương Hạ, nên trên đường đến đây Lê Đình Tuấn đã lập tức cho người đưa những thiết bị cấp cứu đến phòng bệnh, khi bước vào phòng bệnh, cơn ho ra máu của ông cụ đã dừng rồi, nhưng ông cụ nằm trên giường, dáng vẻ yếu ớt, có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Bác sĩ, y tá trong phòng nhìn thấy Lê Đình Tuấn đi vào thì không nói gì nữa, lùi sang một bên.
Kiều Phương Hạ đang quỳ bên cạnh giường, hai mắt đỏ hoe nắm lấy tay ông cụ.
“Cháu đứng dậy đi.” Ông cụ nhìn cô yếu ớt nói.
“Lệ Đình Tuấn sẽ đến ngay thôi, chúng cháu thật sự không cãi nhau, ông đừng giận nữa có được không ông?” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nhìn ông nói.
Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên có một bàn tay đưa ra, bế cô từ dưới đất lên.
“Tất cả ra ngoài trước đi” Lúc Lê Đình Tuấn đỡ Kiều Phương Hạ lên, không thèm quay đầu lại phía sau nhìn mọi người mà nghiêm nghị nói.
Kiều Phương Hạ được anh bế đến sô pha bên cạnh, không vùng vẫy, mắt đỏ hoe chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Tứ Văn nằm trên giường bệnh.
Nửa phút sau, phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ.
Vô Nhật Huy tiện tay giúp bọn họ đóng cửa.
Lệ Đình Tuấn nghe thấy tiếng đóng cửa, trầm mặc vài giây, rồi bất ngờ quay người đi đến phía trước giường bệnh Kiều Tứ Văn.
Sau đó, quỳ xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...