Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
“Nhanh lên! Lấy điện thoại của ông lại đây!” Ông cụ vui tới mức cười không khép được miệng, ngay lập tức ra lệnh cho Kiều Diệp Ngọc.
Kiều Diệp Ngọc tốt bụng giúp ông cụ lấy điện thoại trên ghế sô pha đến, chu đáo giúp ông ta tìm số điện thoại của Kiều Phương Hạ, gọi điện thoại rồi đưa đến bên tai ông cụ.
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới có người nghe máy.
“Alo?”
Bên kia vừa có phản hồi thì Kiều Tứ Văn đã nóng lòng truy hỏi: “Phương Hạ à! Có phải cháu mang thai rồi không? Sao lại không nói cho ông nội biết!”
Kiều Phương Hạ vừa đi đến phòng khám bác sĩ để bôi thuốc chữa bong gân cổ chân, khi trở về Kiều Tứ Văn và Kiều Diệp Ngọc đã ngồi trong phòng bệnh của cô rồi.
Nhìn thấy Kiều Tứ Văn, Kiều Phương Hạ vô cùng bất ngờ.
Đường Nguyên Khiết Đan ở bên cạnh liếc cô một cái, vẻ mặt áy náy nói nhỏ: “Đúng lúc ông cụ gọi điện thoại đến thì y tá đi vào hỏi chị ở đâu.”
Ông cụ nhà họ Kiều vừa nghe thấy y tá hỏi bệnh nhân đi đâu rồi thì đoán được rằng Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện, lập tức ép hỏi Đường Nguyên Khiết Đan rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, Khiết Đan bị ép không còn cách nào, đành phải nói ra.
Kiều Tứ Văn đang ở ngay tòa nhà đối diện nên đã lập tức đi qua.
Ông ta đứng dậy, nhìn chằm chằm vào gương mặt không còn một chút máu của Kiều Phương Hạ, một lúc lâu sau, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như không phải Khiết Đan nói cho ông thì cháu cũng không định nói cho ông biết, đúng không?”
Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc, nhìn Kiều Tứ Văn miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Cháu nghĩ, cũng không phải là chuyện gì to tát, nên.”
“Đã đến nước này rồi lại còn không phải chuyện lớn sao? Có phải đến khi người không còn nữa mới là tính là chuyện lớn đúng không?” Kiều Tứ Văn cau mày hỏi.
Nói xong, ông ấy nhìn xung quanh một lượt, rồi nghiêm giọng hỏi cô: “Lệ Đình Tuấn đâu?”
Kiều Phương Hạ mím môi, nhẹ nhàng trả lời: “Cháu bảo anh ấy đi rồi”
“Cháu đã như thế này rồi, con của hai đứa cũng không còn rồi! Vậy mà cậu ta vẫn còn nhàn hạ thoải mái đi làm chuyện khác sao?”
Kiều Tứ Văn nói xong, khuôn mặt ông ta đỏ bừng, tức giận tới mức thở mạnh và ho liên tục.
Kiều Phương Hạ chính là vì lo cho sức khỏe của ông cụ, nên hôm đó khi đến phòng bệnh thăm ông cụ mới không định nói cho ông ta biết.
“Ông nội.”
Cô còn chưa kịp tiến lên phía trước, Kiều Tứ Văn đã nghiêm giọng nói: “Bảo cậu ta quay lại đây ngay lập tức! Ông có chuyện muốn nói với cậu ta!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...