Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Kiều Phương Hạ đối với Cố Dương Hàn rõ ràng như vậy là bởi vì cô sợ anh ấy sẽ tiếp tục lún sâu vào mình.
“Em xin lỗi.” Kiều Phương Hạ thấy Cố Dương Hàn không nói gì thì ngập ngừng buông lời xin lỗi.
Cố Dương Hàn vẫn tiếp tục yên lặng, anh ấy bình tĩnh lấy chiếc nhẫn kim cương bên trong ra, sau đó thảo sợi dây chuyền mình đang đeo ở cổ, cho chiếc nhẫn vào giữa và đeo lên.
Cố Dương Hàn nhàn nhạt đáp: “Em không làm gì sai cả, tại sao phải xin lỗi?”
Kiều Phương Hạ biết rằng mình không làm gì sai, nhưng cô sợ rằng Cố Dương Hàn cảm thấy khó chịu, vì vậy cô đã xin lỗi anh ấy.
Cố Dương Hàn thản nhiên ném chiếc hộp gấm vào thùng rác trong góc, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh hơn, anh ấy cười nói với Kiều Phương Hạ: “Vậy thì chúng ta cùng nhau ăn tối thôi.”
Kiều Phương Hạ im lặng gật đầu.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa để thông báo đồ ăn đã chuẩn bị xong.
“Anh đi gọi Ninh Nguyệt vào.
Cố Dương Hàn nói.
Kiều Phương Hạ thấy anh ấy đứng dậy đi ra ngoài thì trong lòng có chút khó chịu không thể giải thích được.
Khi Cố Dương Hàn bước đi, chân phải và chân trái của anh ấy không cần nhau, có lẽ trước đây đã bị thương.
Cô đang đợi Cố Dương Hàn trở lại để hỏi thăm vết thương trên chân thì ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói lo lắng: “Ninh Nguyệt.”
Kiều Phương Hạ bị choáng váng, cô vội vàng đứng dậy và chạy về hướng của sân chơi.
Cố Dương Hàn nhìn xung quanh nhưng không thấy An Dương đâu cả, thứ duy nhất còn lại lúc này chính là đội giày nhỏ của cô bé ở lối vào sân chơi.
Sân chơi này nhỏ đến mức có thể nhìn thấy tổng thể trong nháy mắt.
Cố Dương Hàn muốn tìm An Dương rồi quay trở lại nhưng khi đi đến gần cánh cửa anh ấy đã nhìn thấy vòng tay định vị của cô bé rơi gần đó.
Trái tim anh ấy ngay lập tức căng thẳng, sự bình yên cũng đã biến mất.
“Vừa rồi anh có nhìn thấy một cô bé mặc áo lông cừu trắng và quần hồng không?” Cố Dương Hàn túm lấy một người phục vụ ở quầy lễ tân trên tầng hai, trầm giọng hỏi.
“Tôi có, vừa rồi tôi còn thấy có người ngồi trò chuyện với cô bé mà.
Người phục vụ sửng sốt chỉ vào vị trí của hòn non bộ.
“Con bé đã nói chuyện với ai? Người đó trông như thế nào?” Cố Dương Hàn gần như nắm lấy cổ áo của người phục vụ mà hét lên.
Người phục vụ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, anh ta sợ sệt trả lời: “Là một người đàn ông mặc vest đen, người khá cao, lông mày rậm, đôi mắt to, trông cũng rất ưa nhìn, cô bé đó còn gọi anh ta là chú”
Kiều Phương Hạ đến đúng lúc người phục vụ đang miêu tả, cô cau mày hỏi: “Người đàn ông đó để tóc húi cua, trên thái dương có một vết sẹo đúng không?”
Người phục vụ nghe tới đây thì lập tức gật đầu: “Đúng, đúng vậy! Tóc húi cua, trên thái dương có sẹo” Người đó là Vô Nhật Huy.
Đúng vậy, nhất định là anh ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...