Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận


“Cơ thể là của cháu, đứa nhỏ cũng là của cháu.

Mặc dù trong cuộc sống, con người ta ai cũng làm nhiều hay ít những chuyện khiến mình phải hối hận.

Nhưng mà, có lẽ Lệ Đình Tuấn cũng có gì đó khó nói?”
Đường Nguyệt Anh quan sát qua màn hình giám sát vài lần, bà ta vẫn có thể thấy Lệ Đình Tuấn thích Kiều Phương Hạ đến nhường nào.

Bà ta cảm thấy tình cảm của Lệ Đình Tuấn dành cho Kiều Phương Hạ là thật, bởi vì lúc Mạnh Minh Triết nhìn bà ta cũng dùng ánh mắt như vậy, nhìn thẳng vào bà ta, như thể bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào đều muốn hôn.

Một cái chớp mắt cũng mang dáng vẻ luyến tiếc.

Nhưng ba ruột của Đường Nguyên Khiết Đan sẽ không giấu được ánh mắt khi yêu một người.

Khi Đường Nguyệt Anh thấy Kiều Phương Hạ không hé răng, lại tiếp tục nói với cô: “Đàn ông thật ra đều như vậy, thường xuyên làm những điều khiển cho phụ nữ chúng ta không thể hiểu, không thể tha thứ.

Đó là bởi vì đàn ông với phụ nữ có cách suy nghĩ hoàn toàn khác nhau”
“Trong lúc các cặp vợ chồng ở chung, thật ra đôi khi họ nhường nhịn nhau từng chút một.


Có lẽ trong tương lai cháu sẽ cảm phải cảm ơn chính mình vì hôm nay đã nhượng bộ.”
Kiều Phương Hạ im lặng hồi lâu, gật đầu trả lời: “Cô, những gì cô nói cháu đều hiểu”
Nhưng lần này Lệ Đình Tuấn thực sự khiến cô quá thất vọng rồi.

Cô không nhớ rõ, rốt cuộc mình đã nhượng bộ bao nhiêu lần.

Đường Nguyệt Anh nghĩ ngợi một chút, lại nhẹ giọng nói: “Nếu không có đứa nhỏ này thì có lẽ hôm nay cô sẽ không nói chuyện này với cháu, nhưng điểm xuất phát của cô hoàn toàn vì cháu.

Sao cháu không cho…Lệ Đình Tuấn thêm chút thời gian nữa.

Nếu thực sự không hợp, đến lúc đó có muốn tiếp tục hay không kết thúc cũng chưa muộn mà.”
“Tự nhiên, cô hy vọng cháu đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy, thân thể sẽ bị tổn thương nhiều lắm.

Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn Đường Nguyệt Anh.

Đang định nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại cô đặt trên bàn rung lên.


Cô nhìn thì thấy Đường Nguyên Khiết Đan gọi video tới.

Trong phòng họp.

Sắc mặt Lệ Đình Tuấn hơi ảm đạm.

Mấy chục người nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Lệ Đình Tuấn.

Như thể đang bước đi trên mặt băng mỏng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào chồng kế hoạch hằng năm dày cộp trước mặt.

Còn chưa kịp nói, bỗng nhiên Vô Nhật Huy nhanh chóng bước vào từ cánh cửa nhỏ của phòng họp bên cạnh, đưa điện thoại đến trước mặt cho Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống liếc nhìn, là Kiều Phương Hạ gọi điện tới.

Anh nhận lấy điện thoại ngay lập tức với giọng điệu bình tĩnh, đứng dậy nhanh chóng đi về phía phòng chờ.

Trong nháy mắt đóng cửa lại nghe điện thoại, nhỏ giọng hỏi Kiều Phương Hạ: “Có chuyện gì vậy?”
“Lệ Đình Tuấn, anh nói sẽ trả lại xe”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Kiều Phương Hạ mang theo vài phần nói không nên lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui