“Anh cho em thời gian ba giây để lựa chọn.” Anh dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Một, hai…”
Lúc anh nói chuyện, đồng thời chân đã đặt ở chân ga.
Kiêu Phương Hạ không đợi anh đếm đến ba, bị sợ, lập tức thỏa hiệp hét to: “Biết rồi! Anh để tôi xuống! Tôi ngồi phía sau!”
Lệ Đình Tuấn có phải điên rồi hay không, cô không xen vào.
Bản thân cô còn muốn sống thêm mấy năm nữa! Cô không hy vọng tựa đề tin tức sáng mai sẽ là cô và Lệ Đình Tuấn tự sát vì tình!
Lệ Đình Tuấn trầm mặc mấy giây, lúc này mới điều chỉnh ghế ngả về sau một chút cho rộng rãi, để cho cô có đường xuống xe.
Kiều Phương Hạ vừa đặt chân xuống bên ngoài xe, trong chốc lát, bắp chân còn có chút run rẩy.
Lệ Đình Tuấn vừa thả eo cô ra, không đợi anh mở miệng nói chuyện, cô nhanh chóng mở cửa xe phía sau, ngồi xuống.
Đóng cửa xe, qua kính chiếu hậu, Lệ Đình Tuấn liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị dọa đến sợ biến sắc, theo bản năng lại liếc nhìn bụng của Kiều Phương Hạ.
Anh thừa nhận là anh có lòng riêng, muốn sờ sờ bụng của cô xem có to lên chưa, có phải mang thai rồi hay không? Mới vừa rồi thử một chút, quả nhiên, eo đã lớn ra một xíu, bụng cũng không bằng phẳng như trước.
Tự tay thử, xác định Kiều Phương Hạ quả thật mang hai, anh mới an tâm.
Kiều Phương Hạ ngồi vào chỗ của mình ở đằng sau, ngước mắt cùng Lệ Đình Tuấn hai người nhìn nhau một cái.
Thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, không nhận được cau mày, lập tức dời đến chỗ sau ghế lái, vị trí anh không thấy được mình.
Lệ Đình Tuấn không nhịn được hơi giật giật khỏe miệng, không nói gì, liền lại xe đưa có về
Đời này của anh chưa bao giờ lại xe chậm như vậy.
Lãi xe tốc độ dưới sáu mươi, lúc đạp thắng xe cũng không dảm đạp gấp, ổn định đưa Kiều Phương Hạ đến trước cửa nhà Đường Nguyệt Anh.
Kiều Phương Hạ xuống xe trước, chờ Lê Đình Tuần xuống, đưa tay ra cho anh, lạnh mặt thấp giọng nói: “Trả chìa khóa cho tôi.”
Mắt Lê Đình Tuần liếc nhìn bàn tay nhỏ bé của Kiều Phương Hạ đưa đến trước mặt, thấy cô lạnh đến mức độ cả đầu ngón tay bằng nhiên duỗi tay, năm đầu ngón tay cô vào lòng bàn tay mình,
Kiều Phương Hạ hơi sửng sốt, có chút thẹn quả hóa giận, muốn rút tay về.
Lê Đình Tuần lại không cho cô cơ hội thu tay về, kéo bàn tay nhỏ của cô nhét vào trong túi áo lớn của anh.
Sau đó kéo cô từ từ đi về hướng nhà Đường Nguyên Khiết Đan.
“Anh sẽ đích thân trả lại cho Khiết Đan.” Không đợi Kiều Phương Hạ bực bội với anh, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ cũng không biết Lê Đình Tuấn hôm nay trúng gió gì, cô thậm chí cảm thấy có phải là anh mất trí nhớ rồi hay không? Chuyện của một tháng trước quên hết không còn một mống rồi à? Nếu không sao lại có thể nói chuyện bình tĩnh, nhẹ nhàng như vậy?
Có phải là đầu óc anh bị đụng rồi hay không?
Lúc đi nhanh đến cửa biệt thự của Đường Nguyệt Anh, Kiều Phương Hạ lập tức dừng lại, không chịu để cho Lê Đình Tuần theo vào.
Nhà họ Đường còn có người, cô không muốn bị bọn họ thấy Lệ Đình Tuấn đưa cô về.
Lệ Đình Tuấn thấy cô bất động, quay đầu nhìn cô một cái.
Suy nghĩ một chút, xoay người lại, kéo tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, ôm lấy cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...