Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Kiều Phương Hạ quay đầu lại, nhìn Tô Minh Nguyệt, cô nhìn ra Tô Minh Nguyệt có chút ý đồ nào đó.
Dừng vài giây, rồi tiếp tục cười nói: “Tài năng của 3 nhà thiết kế trước đó, cá nhân tôi cảm thấy thực sự rất lợi hại”
“Bọn họ tài hoa hơn người, họ đều đã dằn vặt nhiều năm mới có thể trình diễn tác phẩm cuối cùng vừa nãy cho mọi người xem, họ thật sự là đáng để đứng lên sân khấu để được mọi người tuyên dương, họ cũng đại biểu cho sức mạnh của tập đoàn WL và tập đoàn Champs.
“Nhưng mà, tác phẩm của cô Tô này, tôi lại không dám công nhận.”
Lời của Kiều Phương Hạ vừa dứt, xung quanh lập tức nháo nhào lên.
Có người đứng lên trích vấn: “Đây là tác phẩm được Anh Lệ thông qua, cho hỏi cô có tư cách nào nói không được chứ? Cô có thể đại diện cho trình độ của những người có trình độ chuyên nghiệp sao?”
“Đúng vậy, nhìn cô còn trẻ vậy, sao mà ăn nói hàm hồ vậy chứ?”
Kiều Phương Hạ dám ở trước mặt cộng động nói Tô Minh Nguyệt không tốt, đương nhiên là có nguyên do của cô rồi.
Cô bình tĩnh nhìn những người công kích cô, nhất thời không nói gì cả.
Tô Minh Nguyệt ở trên đài thấy nhiều người ủng hộ cô ta vậy, trong lòng mới nhẹ nhõm xuống.
Quả thật, tác phẩm của cô ta đã trải qua nhiều lần tuyển chọn rồi cuối cùng đưa cho Lê Đình Tuấn nghiêm khắc xét duyệt chọn ra, trên đó cũng
thông qua nhiều lần cải biến tinh mỹ mới trình diện trước mặt mọi người.
Mặc dù Kiều Phương Hạ là Pinocchio thì sao chứ? Lời của Kiều Phương Hạ chỉ đơn thuần là đại diện cho một mình cô thôi.
Thứ được đội chuyên gia của bên Lê Đình Tuấn thừa nhận qua, không thể được thuyết phục hơn bởi 2 3 cầu của Kiều Phương Hạ sao?
Trên đài, Lê Đình Tuấn không lên tiếng nhìn Kiều Phương Hạ.
Đợi cho mọi người nghị luận xong, mới trầm giọng nói: “Để cô ấy nói”
Cho đến khi Lê Đình Tuấn mở miệng, tất cả mọi người đều im lặng.
Tầm nhìn của mọi người đều hướng vào Kiều Phương Hạ, tất cả mọi người muốn nhìn xem, chiếc bình xinh đẹp này rốt cuộc có thể dùng lý do nào để thuyết phục mọi người đây.
Kiều Phương Hạ đợi cho xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mới lại cầm lấy microphone, khẽ cười nói: “Tôi là ai, thực ra không mấy quan trọng, cho dù tôi là Calatrava, nói cô Tô không được thì cũng sẽ có người trích vấn tôi”
“Bây giờ quan trọng là… quý cô Tô trên sân khấu này đang nói dối, tác phẩm của cô ta mà các vị vừa xem, thật ra không phải do chính cô ta sáng tác.”
Kiều Phương Hạ nói xong, cả phòng tiệc lập tức đưa ra dư luận: “Cô đang nghi ngờ nhà thiết kế của tập đoàn WL sao chép sao?”
“Các vị có ai thấy được dấu vết của sự sao chép không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...