“Người cô phải xin lỗi không phải tôi, nên biết rõ ràng.
Hà Hoàng Nguyên lại túm cô ta tới trước mặt Kiều Phương Hạ, ném tới bên cạnh chân Kiều Phương Hạ: “Xin lỗi cô Kiều.
Hà Hoàng Nguyên biết Kiều Phương Hạ tham gia thiết kế cao ốc, cũng là trùng hợp, ông ngoại anh thường xuyên ở đoàn ngoại giao của nước Hình Giang, sau khi nghỉ hưu, nhà họ Hà không muốn lãng phí tài nguyên nhân mạch trước đây, liền di cư sang nước Hình Giang.
Sau khi Hà Hoàng Nguyên tốt nghiệp, lúc vô tình trong một dịp đặc biệt gặp Kiều Phương Hạ, mới phát hiện ra cô chính là Pinocchio.
Trước đây Kiều Phương Hạ học ở trường, giống như cái gì cũng đều học chút ít, chỉ cần là thứ cô chuyên tâm học, rất nhanh sẽ học được, ở lĩnh vực diễn xuất, cũng là tất cả các thầy cô giáo ở bất kì bài giảng nào cũng khen ngợi, trời sinh giành cho lĩnh vực này.
Biết một chút chút, đương nhiên chỉ là lời nói khiêm tốn của Kiều Phương Hạ.
Hà Hoàng Nguyên sớm đã biết cô vẽ rất đẹp, vậy nên lúc biết cô chính là Pinocchio, không có quá kinh ngạc, căn bản cảm thấy là điều đương nhiên.
Một người phụ nữ ưu tú như vậy, lại bị loại rác rưởi như Lâm Minh Thư làm nhục nhã trước mặt bao nhiêu người, Hà Hoàng Nguyên chỉ cảm thấy nực cười.
Nhưng Kiều Phương Hạ chỉ trầm mặc không lên tiếng, nhìn Lâm Minh Thư bò rạp dưới chân mình.
Cô quan sát Lâm Minh Thư từ trên xuống dưới mấy lân.
Sở dĩ, đây chính là tình nhân mới của Lệ Đình Tuấn.
Lâm Minh Thư không còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, ngẩng đầu nhìn Kiều Phương Hạ, khóc càng điềm đạm đáng yêu hơn: “Cô Kiều, tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết cô tài giỏi như vậy, nếu như tôi biết…
Kiều Phương Hạ nghe cô ta nói hai câu, không nhịn nổi mà bật cười.
Lập tức không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Cho dù tôi có mặc hàng fake, thì thế nào? Vẫn là cô có tự tin cảm thấy mình có khả năng luôn luôn có được sự yêu chiều của Lệ Minh Tuấn, sẽ không có ngày ngã xuống?”
Mặc dù Lâm Minh Thư xin lỗi cô rồi, nhưng Kiều Phương Hạ không cảm thấy chút áy náy của cô ta, cô chỉ thấy phiền chán khi nghe thấy những lời nói vụng về của Lâm Minh Thư.
Thứ sâu bọ như thế này, không đáng để được cô tha thứ.
Cô cũng không muốn lãng phí thời gian với loại người như thế.
“Cút đi.” Cô không muốn nhìn thấy mặt Lâm Minh Thư nữa, nhàn nhạt nói.
Lâm Minh Thư lập tức từ mặt đất đứng lên, nhếch nhác chỉnh trang lại đầu tóc rối bù.
Hà Hoàng Nguyên ở bên cạnh vẫn có chút khó chịu, nói với Lâm Minh Thư: “Từ hôm nay trở đi, phim của tôi, cô đều không có tư cách tham gia.
Nước mắt Lâm Minh Thư rơi lã chã, nhẹ giọng nức nở, lau nước mắt trên mặt mình.
“Bảo cô cút không nghe thấy sao? Khóc lóc làm người ta phiền lòng!” Hà Hoàng Nguyên nhíu chặt mày trầm giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ khe khẽ thở dài, nói: “Sư huynh nói đúng, thật sự làm người ta bực dọc.”
Đẳng cấp của Lâm Minh Thư, ngay cả một phần mười của những người như Kiều Diệp Ngọc cũng không bì kịp, càng huống chi vẻ ngoài của cô ta chẳng qua chỉ xem là có thể nhìn được, không nói gì tới xinh đẹp.
Lệ Đình Tuấn có thể coi trọng loại người không có bất kì ưu điểm nào chỉ biết quấy nhiễu này, Kiều Phương Hạ thật sự có chút ngạc nhiên.
Hơn nữa còn cảm thấy bản thân gián tiếp bị làm nhục.
Ngay lúc cô quay đi, liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng sau đám đông, ánh mắt chạm nhau.
Lâm Minh Thư theo ánh mắt của Kiều Phương Hạ nhìn qua, cũng nhìn thấy anh ta, lập tức cất giọng hờn tủi: “Anh Lê”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...