Kiều Phương Hạ lẳng lặng liếc nhìn anh, đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước ở trong phòng họp dưới nước.
Khi đó, Lệ Đình Tuấn đã đề nghị cô tham gia tập đoàn WL.
“Tiền lương chắc chắn không ít, gấp mười lần nhà họ Đường, thế nào?” Lệ Đình Tuấn chậm rãi dụ dỗ.
Để tránh sự mất cân đối của chuỗi vốn, tập đoàn WL phải khởi công xây dựng một bộ phận khách sạn ở nước ngoài, nhưng bản vẽ vẫn chưa đạt yêu cầu.
Anh hy vọng có thể có một phần tuyệt vời hơn.
Chuyện mà người khác không làm được, anh cho rằng Kiều Phương Hạ có thể.
“Hoặc là, một bản vẽ ra một cái giá, xem như một công việc làm thêm?” Anh tiếp tục hỏi.
Kiều Phương Hạ hơi nhướng mày.
Anh đã ăn khổ vì Chu Tước, và anh không muốn lịch sử lặp lại.
Kiều Phương Hạ vẫn đang xem xét liệu mối quan hệ giữa cô và Lệ Đình Tuấn có cho phép cô tiếp nhận cổ phần của anh và trở thành thành viên hội đồng quản trị của công ty anh hay không.
Lệ Đình Tuấn vừa nói được một nửa, điện thoại đột nhiên rung lên.
Anh nhìn thoáng qua số người gọi, không khỏi nhíu mày, trực tiếp từ chối.
Từ chối không đến vài giây, điện thoại lại rung lên.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn điện thoại của anh, cười nói: “Anh Lệ giải quyết việc bận trước đi, tôi sẽ suy nghĩ lại.” Sau đó, liền muốn trượt khỏi người Lệ Đình Tuấn.
“Không được.” Lệ Đình Tuấn nằm lấy eo cô, ấn chân mình, bình tĩnh nói: “Hôm nay nhất định phải trả lời anh”
Điện thoại vẫn đang rung, Lệ Đình Tuấn hơi mất kiên nhẫn cầm lên, người bên kia chưa kịp nói anh đã trầm giọng nói: “Tôi đang làm việc, tôi đang đào người! Trước năm mới các người không đào được Pinocchio thì dứt khoát đừng làm nữa!”
Sau đó, anh ném lại điện thoại xuống bàn.
Kiều Phương Hạ thấy anh đang tức giận, liền ngồi yên lặng trong vòng tay anh không cử động.
Khi Lệ Đình Tuấn đưa mắt nhìn cô, cô không khỏi hơi cong khóe miệng: “Hình như anh Lệ đang đánh chủ ý lên người tôi?”.