Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận


Kiều Phương Hạ cũng nghiêm túc trả lời: “Đợi khi cô kết hôn với Phó Thành Đô, đừng nói là thẻ VIP, cô muốn cái gì mà nhà họ Phó không cho cô chứ? Phó Thành Đô con trai một của nhà họ Phó, ông cụ xem trọng anh ta như thế nào chẳng lẽ cô không nhận ra?”
“Vậy đâu có giống, nếu muốn, Phó Thành Đô chủ động cho tôi thì anh ta đã cho rồi.” Triều Mai Hoàng cầm lên khá rõ ràng, kiêu ngạo nói.

Kiều Phương Hạ mỉm cười nghiêng về phía Triều Mai Hoàng, trầm giọng hỏi cô ta: “Có đau không?”
“Trước đây tôi nói đúng không? Với thân hình này của cô, là đàn ông cũng không thể khống chế được”
Khi cả hai sát lại gần nhau, một người bất ngờ đi ngang qua và va vào cánh tay Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ bị tông trúng gân mềm, tay vô thức buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất.

Cô lập tức ngồi xổm xuống, cầm điện thoại lên xem, góc màn hình đã bị vỡ một mảnh.


Kiều Phương Hạ trầm mặc vài giây, sau đó quay đầu lại nhìn, là một cô gái không quen biết.

Đối phương đang khế nhướng mày, nhìn chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình của Kiều Phương Hạ, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, đụng phải cô rồi.”
Nếu người kia có thành ý xin lỗi, thì Kiều Phương Hạ đã không để tâm tiền điện thoại bị vỡ, chào hỏi một tiếng rồi cho qua.

Nhưng mà, cô gái trước mặt này rõ là đang bởi móc.

Hai người nhìn nhau, người kia giả vờ ngạc nhiên nói: “Ồ, đây không phải Phó Kiều sao? Sao thế, hôm nay qua đây chụp hình sao, để đám chó săn tiếp tục quân lấy cô và anh Lệ?”
Kiều Phương Hạ mặt không cảm xúc nhìn Kỳ Khanh
Ngọc, lạnh lùng đáp: “Tôi không biết cô.”
“Cô cùng đừng vì thiếu sáu triệu tiền màn hình, mà trốn tránh trách nhiệm.”

Kỳ Khanh Ngọc có hơi sửng sốt, sau đó tức giận hỏi ngược lại: “Cô nói cái gì! Tôi thiếu cô sáu triệu? Cô biết tôi là ai không?”
Khóe miệng Kiều Phương Hạ cong lên: “Mọc cái lỗ tai ra làm gì? Tôi nói, cô chẳng được tích sự gì cả”
“Hơn nữa, tôi cũng không cần biết cô là ai? Tôi lại không phải là đồng tiền, ai cũng phải quen biết cô?”
Kỳ Khanh Ngọc đột nhiên đỏ bừng cả mặt, cô ta chỉ vào Kiều Phương Hạ nói: “Cô chỉ là một người mới vào nghề mà lại dám không xem người khác ra gì? Cô quỳ xuống cho tôi, gọi một tiến tiền bối!”
Từ bên cạnh, Triều Mai Hoàng liếc nhìn Kỳ Khanh Ngọc vài cái, không khỏi nở nụ cười: “Cô chắc không phải là Kỳ Khanh Ngọc chứ?”
Kiều Phương Hạ vẫn chưa quen thuộc với nội bộ ngành này lắm, khi nghe Triệu Mai Hoàng gọi người kia là Kỳ Khanh Ngọc, mới nhớ ra quả thật có người tên như thế.

Kiều Phương Hạ chẳng lên tiếng, đứng bên cạnh Triều Mai Hoàng đưa mắt quan sát Kỳ Khanh Ngọc vài lần, mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Cô tẩy trang rồi, trên mặt không còn ba lớp phấn, thật sự chẳng nhận ra cô là ai”
Kỳ Khanh Ngọc cũng không biết người phụ nữ khí chất không tệ bên cạnh Kiều Phương Hạ này là ai, cô ta cau mày, dò xét Triều Mai Hoàng, nói: “Liên quan gì đến cô!”
Triều Mai Hoàng hơi nhưởng mày liễu, nhẹ nhàng nói: “Cô nói đúng rồi, trả thì…
“Chị Mai Hoàng” Cô ta còn chưa nói xong, Kiều Phương Hạ đã nhẹ nhàng kéo lấy cô ta, không để cô ta nói tiếp.

Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy, không thể để một tiên nữ hạ phàm như chị Mai Hoàng đây mà đỏ mặt tía tai, cảm thấy xấu hổ vì cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui