Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Kiều Phương Hạ sững sờ trong giây lát, nhanh chóng gửi lại một tin nhắn cho anh: “Rất tốt sao?”
Ý này của Lệ Đình Tuấn là sao? Anh đồng ý rằng cô đang giả bộ sao? Lệ Đình Tuấn đang ở trên xe đi, đang nghe lời nói của cấp dưới thông báo về tiến độ công việc, nhìn thấy ảnh chân dung của Kiều Phương Hạ lại nhảy ra, anh nhấn vào.
Nhìn thấy hồi đáp vô cùng tồi tệ của cô, không nhịn được hơi nhếch khóe miệng.
Định nghĩa của Khiết Đan đối với Kiều Phương Hạ chắc chắn rất chuẩn xác, cô chính là mặt trời bé nhỏ, có thể xua tan mây mù.
Trước giờ anh chưa từng cảm thấy mặt trời bé nhỏ là từ mang nghĩa xấu, cũng không cảm thấy giả tạo, nhưng Kiều Phương Hạ lại cảm thấy từ này giả tạo, vậy thì anh cũng chỉ có thể đồng tình thôi.
“Anh đang họp” Lệ Đình Tuấn mỉm cười, trả lời lại Kiều Phương Hạ vài chữ.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy Lệ Đình Tuấn gửi tới câu này, có chút tức giận.
Anh thật sự không nhìn ra ba câu hỏi vừa rồi của cô biểu đạt ý nghĩa gì sao? Còn giả bộ nữa? “Vậy anh bận đi.” Cô cau mày nhanh chóng lạnh lùng trả lời lại anh bốn chữ.
Trả lời xong, cô đột nhiên cảm thấy bản thân không thể hiện tốt, bốn chữ này còn có thể biểu hiện ra một chút sự thông cảm, nhượng bộ và nhường bước của cô đối với anh.
Cô lập tức xóa tin nhắn gửi đi, trả lời lại lần nữa: “Ừ” Bản thân suy nghĩ lại, cảm thấy ổn rồi, mới gửi ảnh chụp màn hình cho Nguyên Khiết Đan.
“Chị nhìn đi, em nói rồi, từ mặt trời bé nhỏ thật sự rất tốt.
Nguyên Khiết Đan thành thật trả lời.
“Hơn nữa chị không cảm thấy hai từ trà xanh bé nhỏ và mặt trời bé nhỏ này kết hợp với nhau rõ ràng là sự kết hợp hoàn hảo sao?”
Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, sau đó tức giận tắt Messenger, không tiếp tục nói chuyện với Nguyên Khiết Đan nữa.
Cô quan tâm ba chữ mặt trời bé nhỏ này sao? Vấn đề cô quan tâm chính là thái độ của Lệ Đình Tuấn!
Đúng lúc bà Trần đang ở trong phòng bếp nấu bữa tối, gọi Kiều Phương Hạ một tiếng: “Mợ chủ, có thể xuống ăn tối được rồi đấy”
Kiều Phương Hạ đặt điện thoại xuống, ngửi thấy mùi hương nồng nàn của mì chua cay liền đi xuống phòng bếp.
Hai ngày nay Kiều Phương Hạ đều ăn món thanh đạm, trong miệng có chút nhạt nhẽo, bà Trần bèn hỏi cô có muốn ăn mì chua cay không, Kiều Phương Hạ nghe thấy ba chữ mì chua cay này nước miếng liền chảy xuống.
Món gì bà Trần cũng biết làm, lúc bà ấy còn trẻ được mời vào trong nhà họ Lệ chính là vì kỹ năng bếp núc tài tình của bà ấy.
Kiều Phương Hạ ngửi mùi hương đi vào trong bếp, chỉ cảm thấy mì chua cay vừa ra khỏi nồi, đến ngay cả miếng đậu phộng chiên vàng giòn tan nhỏ bên trên đó cũng thật hấp dẫn.
Bởi vì Kiều Phương Hạ bị bệnh không ăn được nhiều, bà Trần không cho nhiều mì vào trong.
Kiều Phương Hạ ăn ở bên ngoài, bà ấy ở trong bếp thu dọn bàn ghế, còn chưa thu dọn xong thì nhìn thấy Kiều Phương Hạ đặt đũa xuống rồi.
Bà ấy nghiêng đầu nhìn chiếc tô ở trên bàn, kinh ngạc hỏi: “Ăn xong rồi sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...