Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Cô ta lập tức vội vàng ôm bọc của mình, u ám rời đi.
Kiều Phương Hạ đóng cửa, điềm nhiên như không có việc gì quay người trở lại vị trí của mình.
Lúc ngồi xuống, Đường Nguyên Khiết Đan lập tức trao đổi cái ánh mắt với cô.
Kiều Phương Hạ có ý trách móc, vỗ nhẹ lên cái mông của cô ấy.
Đường Nguyệt Anh ở đối diện không có lên tiếng, Mạnh Minh Triết đã trầm mặc một lát liền nói với bọn họ: “Đói bụng chưa? Hay là bắt đầu mang thức ăn lên được chưa?”
“Được.” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức gật đầu trả lời.
Một bữa ăn này Đường Nguyên Khiết Đan ăn có chút vui vẻ, hơn mười năm rồi, cô ấy thế nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Mạnh Quân Dao.
Cô ấy ngược lại cũng không phải rất chán ghét Mạnh Quân Dao, nói thật ra thì Mạnh Quân Dao cho tới nay đổi với cô ấy mà nói cũng coi như là bình thường, chỉ là cô ta luôn nghĩ đến việc lợi dụng cô ấy để lấy tiền của Mạnh Minh Triết điều đó khiến cô ấy cảm thấy rất không thoải mái.
Vừa rồi Mạnh Quân Dao thực sự đã đi quá xa,, từ nay về sau cô ta có lẽ nên ngoan ngoãn hơn đừng có ép buộc cô ấy ở cùng với Dung Lãng Nghệ nữa? “Khiết Đan, hôm nay bào ngư rất ngon con ăn nhiều một chút.” Đường Nguyệt Anh ăn vài miếng thức ăn rồi đem bào ngư chuyển đến trước mặt Đường Nguyên Khiết Đan rồi lại nói với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ cũng ăn nhiều một chút, xem cháu gầy như vậy, ăn nhiều hơn một chút thì cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là một chữ cũng không đề cập tới Lục Nhất Minh ở một bên.
Đường Nguyệt Anh đã ở trong giới phim truyền hình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bà ta không nhìn ra chuyện vừa rồi sao?
Kiều Phương Hạ là người bà ta thích vì cô đối với
Đường Nguyên Khiết Đan rất trượng nghĩa, vừa rồi cũng giữ gìn mặt mũi cho cả nhà bọn họ, lại để cho Mạnh Quân Dao lén bị thiệt thòi.
Nhưng Lục Nhất Minh và Lê Đình Tuấn hiển nhiên không quen biết.
Đường Nguyên Khiết Đan không có phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của mẹ mình, gắp bào ngư trước đưa vào trong bát của Lục Nhất Minh, nhỏ giọng nói: “Anh cũng quá gầy, cũng phải ăn nhiều một chút.”
Lục Nhất Minh giữ im lặng nhìn Đường Nguyên Khiết Đan gặp hai con bào ngư đưa vào bên trong bát của anh ta nhưng ánh mắt lại nhìn Đường Nguyệt Anh ở phía đối diện, Đường Nguyệt Anh nhìn thấy hành động này của
Đường Nguyên Khiết Đan liền nhíu mày.
Lại ăn vài miếng thức ăn rồi bỗng nhiên thấp giọng nói với Đường Nguyên Khiết Đan: “Đường Nguyên Khiết Đan, hôm nay con mặc cái thứ gì vậy? Vừa khó coi lại vừa lạc hậu, không phải mẹ đã bảo con mặc cái bộ mà tháng trước mang từ nước ngoài về sao?”
Đường Nguyên Khiết Đan đã biết rõ Đường Nguyệt Anh sẽ không bỏ qua cho cô ấy nên mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, không có lên tiếng.
“Mẹ đã sớm nói với con rồi, nhà hàng này mẹ có rất nhiều người quen sẽ đến ăn, con lại để cho người bên ngoài nhìn thấy thì trong lòng họ sẽ nghĩ như thế nào? Họ nói Đường Nguyệt Anh mẹ lạc hậu sa sút sao? Hay là nói công ty của ba con sắp phá sản đóng cửa rồi hả?”
Đường Nguyệt Anh rõ ràng là mắng Đường Nguyên Khiết Đan nhưng trên thực tế là đang châm chọc Lục Nhất Minh, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Đường Nguyên Khiết Đan nghe xong vài câu, cảm thấy Đường Nguyệt Anh có chút quá mức, nhịn không được ném cái thìa đang cầm trên tay, nhíu mày nói: “Mẹ! Mẹ cảm thấy trình độ giáo dục và cấp bậc của một người cũng chỉ có thể thể hiện qua cách ăn mặc hay sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...