Thật ra Đường Nguyên Khiết Đan cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, cô ấy biết có thể khiến cho Kiều Phương Hạ tức giận lâu như vậy chắc chắn là Lệ Đình Tuấn đã làm chuyện rất quá đáng.
Nhưng nhìn chiếc xe đỗ dưới tầng, một lát lại nhìn xuống xe vẫn còn ở đó, cô ấy nhỏ lên ngó xuống mà Kiều Phương Hạ vẫn không định xuống xem, bèn không nhịn được mà lắm mồm.
Hai người nhìn nhau một lúc, Kiều Phương Hạ đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngó xuống, đúng là xe của Lệ Đình Tuấn đang đỗ dưới tầng.
Cô nhìn điện thoại, anh đã không gọi điện cũng không nhắn tin cho cô.
Đúng lúc này cô bỗng nhiên phản ứng lại, từ trước đến nay Lệ Đình Tuấn đều phái một vệ sĩ đi theo bảo vệ cô, mà xe của Lệ Đình Tuấn ít nhất cũng phải trên chục chiếc, cho nên một chiếc xe dừng dưới lầu cũng bình thường.
Cô không lên tiếng, quay người lại tiếp tục ngồi xuống sofa, không quan tâm đến anh nữa, chăm chú xem phim cung đấu.
Điện thoại bỗng reo lên, Kiều Phương Hạ nhanh chóng cầm lên xem.
Là tin nhắn của chú Thiên.
Cô mím môi, ẩn mở tin nhắn, chú Thiên nói, bọn họ đang ở trong một khu vực sóng yếu, đợi mấy ngày nữa sẽ liên lạc với cô, bảo cô đừng lo lắng.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy tin nhắn trả lời của chú Thiên xong mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cô cho là King lại xảy ra chuyện.
Hóa ra là do tín hiệu kém, vậy thì cô yên tâm rồi.
Nhưng mà một đêm này Kiều Phương Hạ vẫn không ngủ ngon, sáng sớm thức dậy, cô giật mình bừng tỉnh.
Chỉ nhớ là mình không ngừng năm mơ, tất cả đều rất vụn vặt, không liên quan đến nhau.
Cô nằm mơ thấy An Phương Diệp, trong mơ bà ta không ngừng nói xin lỗi cô, xin lỗi vì những năm qua đã liên lụy đến cô.
Cô lại nằm mơ thấy King, thấy anh ta luôn nhắc nhở cô: “Phương Hạ, cô đừng tin Lệ Đình Tuấn, cô sẽ hối hận!”
Giấc mơ cuối cùng lại rất rõ, cô thấy Lệ Đình Tuấn máu me đầy người đứng trước mặt cô, hỏi cô: “Kiều Phương Hạ, có phải là vì con trai của chúng ta, cho nên em mới dùng cách này để trả thù anh đúng không? Kiều Phương Hạ em rốt cuộc có lương tâm hay không?”
Kiều Phương Hạ ngồi trong bóng tối, mắt mở trừng trừng nhìn hoa văn trên tấm chăn, chỉ cảm thấy rất đau đâu.
Người ta có câu, ban ngày nghĩ gì thì đêm mơ về chuyện đó.
Cô vẫn luôn muốn được nghe một câu xin lỗi của An Phương Diệp, cho nên trong giấc mơ An Phương Diệp mới xin lỗi cô, nhưng mà rõ ràng với tính cách của An Phương Diệp, bà ta ích kỷ như vậy làm chuyện gì cũng tự cho mình là đúng.
An Phương Diệp sẽ không xin lỗi cô.
Cô mỉm cười tự giễu, vén chăn bước xuống giường, tiến lại gần cửa sổ, kéo rèm cửa ra ngó xuống.
Xe của Lệ Đình Tuấn đã không còn ở đây.
Cô mặc quần áo xong, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tắm xong thì Đường Nguyên Khiết Đan mới tỉnh dậy, mắt còn ngái ngủ lò dò đi vào nhà vệ sinh, vừa đi tiểu vừa ngáp: “Sao chị dậy sớm thế? Hay là bởi vì không nỡ mặc kệ Lệ Đình Tuấn?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...