Hai bàn tay mang theo sự tàn nhẫn và dứt khoát, khiến tất cả những người đàn ông xung quanh đều mê mẩn.
"Anh là fan hâm mộ của cô ấy?" Kiều Phương Hạ hít một cái thật sâu, khóe miệng chứa đựng một tia cười lạnh hỏi anh ta: "Hay là cô ta thuê tới?" "Cô nói bậy! Tôi đối với cô ấy là tình cảm thuần túy, sao cô ấy thuê tôi đến từng cô? Tôi cam tâm tình nguyện vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì!"
Sự việc hai nhà Kiều và Lệ, Kiều Phương Hạ không tin một người qua đường không liên quan gì lại rõ ràng như thế, nhất định là Kiều Diệp Ngọc giở trò quỷ.
| Kiều Phương Hạ không muốn nghe cái tên điên này thổ lộ đối với Kiều Diệp Ngọc, quay đầu hướng Đường Minh Kỷ nói khẽ: "Đưa đến đồn cảnh sát đi, đây là một tên fan cuồng phát điên"
Dứt lời, quay người, giẫm lên giày cao gót bước nhanh tới hướng xe của cô ta.
"Cô đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một chút!" Đường Minh Kỷ đi theo phía sau trầm giọng nói.
Kiều Phương Hạ dường như không nghe thấy, trực tiếp lên xe, mạnh mẽ đóng cửa xe.
Mười lăm phút sau, trước cửa hàng một khu phố náo nhiệt nào đó.
Kiều Phương Hạ kéo thấp vành nón mũ lưỡi trai xuống, theo dõi định vị trên điện thoại di động, xác định Kiều Diệp Ngọc ở gần chỗ này.
Cách đó không xa, Kiều Diệp Ngọc mang theo túi lớn túi nhỏ, từ trong cửa hàng đi ra, chỉ cảm thấy trong lòng đặc biệt thoải mái, vừa nói chuyện với người đại diện bên cạnh vừa cười đi đến bên đường.
Đang muốn mở cửa xe của mình, bỗng nhiên một chiếc Mercedes phanh "Két két" một cái, đỗ lại ngay trước mặt cô ta.
Kiều Diệp Ngọc hơi nghi ngờ một chút, cúi đầu nhìn vào trong cửa sổ xe, còn chưa kịp thấy rõ ràng đối phương là ai, tóc xoăn rối tung ở vai, đã bị một bàn tay bên trong duỗi ra mạnh mẽ nắm chặt.
"Này!" Kiều Diệp Ngọc theo bản năng rít lên một tiếng.
Kiều Phương Hạ mở cửa xe, đổi một tay nắm chặt tóc Kiều Diệp Ngọc, xuống xe, trực tiếp kéo cô ta tới cốp sau xe.
Kiều Diệp Ngọc tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ quảng trường.
"Gọi mẹ mày!" Kiều Phương Hạ đưa đầu cô ta tàn nhẫn xô về hướng cốp sau.
"Đây không phải là Kiều Diệp Ngọc sao?" Bên cạnh người qua đường có người nhận ra Kiều Diệp Ngọc.
"Đúng vậy, Kiều Diệp Ngọc! Người ra tay này là ai vậy? Chưa từng thấy qua!"
| Người đại diện ở một bên bị dọa đến đầu óc đều mê muội, nghe người qua đường bàn tán ầm ĩ, sau đó tới kéo tay Kiều Phương Hạ, gần đây Kiều Diệp Ngọc có nhiều bình luận tiêu cực, không thể lại để xảy ra sự cố!
Nhưng mà Kiều Phương Hạ chỉ là nhẹ nhàng hất lên, đã khiến người đại diện nằm rạp trên mặt đất, hồi lâu cũng không đứng dậy được.
Sau đó, mở cốp sau ra, từ bên trong móc ra một đoạn dây thừng, trói hai tay Kiều Diệp Ngọc ra sau lưng, đầu Kiều Diệp Ngọc bị đập đến mức đầy máu rồi ném vào trong cốp sau.
"Ai cho mày lá gan đó? Chuyện hôm trước chị còn chưa tìm mấy người tính số, trái lại mày còn tự mình tìm tới cửa!" Cô bóp cổ Kiều Diệp Ngọc, cắn răng, gằn từ chữ một với cô ta.
"Hôm nay tao để mày xem thử, hậu quả của việc thuê người giết tao!"
Dứt lời, giơ tay lên lấy gậy bóng chày, hướng mặt sau chiếc xe sang trọng của Kiều Diệp Ngọc, đập mạnh xuống.
"Kiều Phương Hạ mày dám!" Kiều Diệp Ngọc giãy dụa muốn đứng lên, tiếng nói dường như ở trong cổ họng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Chiếc Ferrari là phiên bản giới hạn cả nước chỉ có ba chiếc, có tiền cũng không mua được! Chẳng qua công cụ nhà họ Lệ đưa cho cô ta dùng mấy tháng!
"Mày xem tao có dám hay không!" Kiều Phương Hạ hướng cô ta khẽ cười, lại xách ra một thùng xăng, trực tiếp đổ từ đầu đến đuôi xe.
Cho dù người nhà họ Lệ yêu cầu bồi thường, hai trăm bảy mươi tỷ tiền hoa hoa hồng vừa đến tay cô, dư sức bồi thường chiếc xe này.
Tiên Hiệp Hay
"Cô ấy còn chưa quay lại?" Trong xe, Lệ Đình Tuấn nhỏ giọng hỏi Vô Nhật Huy đầu bên kia điện thoại
"Vẫn chưa, hai mươi phút trước xảy ra chuyện, có fan hâm mộ của cô hai nhà họ Kiều mất đi lý trí, lái xe tung cô chủ, cô chủ không đi bệnh viện kiểm tra mà nổi giận đùng đùng rời đi, không biết đi đâu, hiện tại chúng tôi đang tìm" Vô Nhật Huy nơm nớp lo sợ trả lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...