Dứt lời, cô dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Lệ Đình Tuấn, đứng lên nói: “Nếu anh Lệ đã tự mình tới tận đây, vậy tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục đợi ở chỗ này nữa”
“Đi phỏng vấn ở chỗ nào?” Tối hôm qua Lệ Đình Tuấn đã nghe nói, Kiều Phương Hạ để Đường Nguyên Khiết Đan từ chối anh vì cô đã sắp xếp tham dự tiết mục kia, vốn dĩ trong lòng cũng không được thoải mái cho lắm.
“Tôi đi đâu để phỏng vấn thì có liên quan gì đến anh Lệ? Đây là công việc của tôi, chứ không phải của anh.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy buồn cười, đưa ra câu trả lời bằng giọng lạnh như băng.
Vừa dứt lời, đã bị Lệ Đình Tuấn mạnh mẽ đè lên.
Cô dựa lưng vào cánh cửa thủy tinh mờ mờ lạnh buốt, đôi mắt chứa đầy vẻ tức giận kia trừng mắt nhìn nhau với Lệ Đình Tuấn vài lần, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao?”
“Anh không quan tâm em thì ai quan tâm em?” Lệ Đình Tuấn nhíu chặt lông mày, nói với cô bằng giọng điệu nặng nê.
Tất cả những oán giận trong mấy ngày qua, Kiều Phương Hạ đều luôn giấu ở trong lòng, chưa từng biểu hiện ra ngoài với người nào, giờ phút này, khi đối diện với Lệ Đình Tuấn, đầu óc của cô đột nhiên nóng lên, xúc động đến gần như là oán hận thốt ra: “Lúc tôi cần anh quan tâm, anh có quan tâm sao?”
Nhưng mà trong nháy mắt khi nói ra khỏi miệng xong, cô lập tức hối hận.
Cô không nói còn đỡ, cô nói ra rồi lại lộ ra dáng vẻ cô mềm lòng với anh, lại muốn anh đến dỗ dành.
Lệ Đình Tuấn chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói chuyện.
Chỉ có điều, một cái khác tay lại bỗng nhiên vươn ra, nhẹ nhàng bóp vành tai của cô, giống như là trước đây vuốt ve dỗ dành con chó, con mèo nhỏ vậy.
“Anh xin lỗi, là lỗi của anh.” Anh khế thở dài, cúi đầu hôn nhẹ xuống chóp mũi của cô.
Kiều Phương Hạ không muốn anh đến dỗ dành, trong lúc thẹn quả thành giận đã ra sức hất tay của anh đi.
Lệ Đình Tuấn biết thời gian vừa qua mình đã làm tổn thương Kiều Phương Hạ, tạm thời cô không thể nào tha thứ cho mình ngay được.
Anh cũng không hề yêu cầu xa vời là chuyện giữa cô và anh có thể tốt đẹp lại như lúc trước.
Anh không tiếp tục ép buộc cô nữa, chỉ vươn tay kéo cô ôm vào lòng, lại cúi đầu hôn cô mấy cái, nói khẽ: “Thế nhưng, anh nhớ em lắm.”
Bởi vì nhớ cô, lại nơm nớp lo sợ có người đàn ông khác nhớ thương cô, cho nên chẳng biết xấu hổ cùng chạy đến đây, tạm thời chuyển địa điểm tổ chức cuộc họp thành chỗ này.
Dù rằng đã biết khả năng cao là bây giờ cô không hề muốn nhìn thấy mình, nhưng lại vẫn thuê một gian phòng ngay đối diện phòng cô thuê.
Tất cả những chuyện khác đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là anh muốn gặp cô, ghen tuông hay tức giận gì cũng đều chỉ là mượn cớ.
Đơn giản là bởi vì Kiều Phương Hạ đang ở chỗ này mà thôi.
Kiều Phương Hạ nghiêng sang một bên, không để anh tiếp tục chạm vào mình, một tay chống lên, ngăn giữa anh và cô, chỉ muốn đẩy anh ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...