Đang nói, Kiều Phương Hạ đứng lên đi về phía bọn họ để lấy tăm, thấy Từ Xán Dương đến, cô ngơ ra, cô cũng không ngờ Từ Xán Dương sẽ đến nhanh vậy.
Từ Xán Dương cười với cô, nói: “Phương Hạ, lâu rồi không gặp.
“Lâu rồi không gặp” Kiều Phương Hạ trả lời lại một cách lễ phép.
“Có cần giúp không?” Từ Xán Dương hỏi Kiều Phương Нạ.
“Không cần đầu, xong ngay đây.” Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn về phía hai đứa nhỏ rồi hỏi Hứa Phi Phàm: “Hứa Phi Phàm, anh nhìn xem nhiều vậy đủ chưa? Hứa Phi Phàm nhìn về hướng đó, nghĩ ra điều gì đó rồi quay đầu lại hỏi Từ Xán Dương: “Cậu ăn chưa?”
Thực ra Từ Xán Dương đang đi giao thiệp thì đến đây, bảo chưa ăn thì cũng không phải, bảo ăn rồi thì…
Anh nhìn Kiều Phương Hạ một cái: “Chưa nữa.
“Vậy anh thích ăn gì, bọn tôi xiên thêm” Kiều Phương
Hạ trả lời ngay.
Từ Xán Dương cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên rửa tay rồi qua phụ Kiều Phương Hạ, giúp cô nhóm lửa.
Hứa Phi Phàm đứng bên cạnh nhìn được một lúc, không nhịn được chẹp miệng, cái này gọi là hoa rơi có ý nhưng nước chảy vô tình.
May mà Từ Xán Dương cũng không phải người lắm lời, Kiều Phương Hạ cũng không thấy khó chịu lắm.
Đình Trung ở bên cạnh, hai mắt như đuốc lửa vậy, nhìn thẳng vào ông chủ mới xuất hiện.
Không lâu sau, cậu bé chụp trộm vài tấm gửi cho Lệ Đình Tuấn.
“Ba, lại có một chủ đáng ghét đến rồi.
Lệ Đình Tuấn đang ở trong phòng họp dưới nước, màn hình điện thoại bỗng dưng sáng lên, anh cúi xuống nhìn, là tin nhắn của Kiều Phương Hạ.
Anh lập tức cầm điện thoại lên nhìn, mặt không biểu cảm, trong tin nhắn là ảnh Kiều Phương Hạ và một người đàn ông đang nướng đồ ăn.
Hai người tuy cách nhau không gần lắm nhưng người đàn ông đó đang cố tình giữ khoảng cách để thể hiện sự lịch lãm, làm người ta nhìn là biết ý đồ của anh ta.
Anh nhấn vào, phóng to ra, nhìn góc nghiêng của người đàn ông trắng trẻo kia, không nhịn được cau mày.
Anh ném điện thoại lên bàn, âm thanh không nặng không nhẹ nhưng làm đối tượng hợp tác của anh đang trình bày ppt bản demo phải dừng lại vì sợ.
“Sao thế, anh Lệ? Có vấn đề gì sao? Người ở đối diện đứng dậy ngay lập tức, cười với Lệ Đình Tuấn một cách dè chừng.
Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nhìn những người đối diện, nhẹ giọng hỏi: “CEO của mấy người đâu?”
Kiều Phương Hạ vừa nướng cho hai đứa trẻ chút đồ ăn, tìm một lượt, ngoài ngô ra thì cũng không có đồ ăn chính gì cả, Đình Trung hình như không ăn được ngô.
Vừa hay Hứa Phi Phàm cầm một túi bánh mỳ cắt lát đến, Kiều Phương Hạ cầm lấy, định nướng cho con ăn.
Từ Xán Dương thấy hai bạn nhỏ vừa ăn cánh gà vừa ăn kẹo sôcôla nên nói với Kiều Phương Hạ: “Tôi làm bánh kẹp kẹo bông sô cô la cho hai đứa bé nhé, tránh ăn nhiều đường quá không chịu ăn những thứ khác, đến đêm là đói đấy Kiều Phương Hạ chưa biết món này phải làm thế nào, cũng hơi tò mò nên đưa đồ trên tay cho Từ Xán Dương.
Hứa Phi Phàm nhướng mày với Từ Xán Dương.
Thằng này, muốn làm ba dượng của người ta đây mà, đã bao giờ đảm đang thế này trước mặt anh ta đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...