Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
“Phương Hạ?” Hứa Phi Phàm lập tức nói, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Không phải điện thoại của cô bị Lệ Đình Tuấn tịch thu rồi sao?”
“Tôi không không sao.
Kiều Phương Hạ cười với anh ta, nhẹ nhàng trả lời nói: “Anh ấy không có tịch thu điện thoại của tôi, là do điện thoại không báo “Cô chắc chắn chứ?” Hiển nhiên là Hứa Phi Phàm không thể nào tin được, dừng lại rồi thấp giọng nói: “Nếu như cô bị bắt cóc thì cô hãy khụ một tiếng để ra dấu cho tối.
“….” Hai người tương đối không nói gì vài giây.
“Cô không có việc gì thì tốt rồi.” Hứa Phi Phàm phá vỡ sự yên lặng trước, ngại ngùng nói.
Tuy rằng buổi sáng nay Kiều Phương Hạ bị Hứa Phi Phàm ồn ào một trận khiến cho tới bây giờ đầu cô vẫn còn đau, nhưng cô biết rằng là bởi vì Hứa Phi Phàm lo cho mình.
Để ngăn ngừa việc Hứa Phi Phàm quá đáng, rồi Lệ Đình Tuấn lại làm ra chuyện trả thù người khác, trước tiên có cần phải nói rõ với Hứa Phi Phàm.
Hai người nói vài câu, Kiều Phương Hạ cúp máy, xốc chăn lên xuống giường, vọt vào phòng tắm để tắm rửa.
Trên người có vẫn còn lưu lại dấu vết của Lệ Đình Tuấn, còn có mồ hôi tiết ra do phát sốt dính trên người cô cực kì khó chịu.
Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, cô lập tức đi tới phòng sách của Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn đang ngồi ở trong phòng sách họp qua video, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đi vào, anh hơi sửng sốt một chút.
Kiều Phương Hạ thấy anh đang nhìn vào máy tính, xoay người đi lấy một cái máy tính dự trữ trong tủ sách của Lệ Đình Tuấn, không chớp mắt rồi xoay người đi ra ngoài, giúp anh đóng cửa lại.
Kiều Phương Hạ tùy ý cầm lấy một cái đệm dựa chèn vào trong người, khoanh chân ngồi ở trên sô pha trước bàn, dựa vào trí nhớ trong đầu, chính xác tìm thấy được thông tin của bộ phận bị lỗi, nhanh chóng gõ trên bàn phím.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trời bên ngoài đã tối đen, Lệ Đình Tuấn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bóng dáng đưa lưng về phía cửa của cô vài lần.
Ánh mắt của anh dừng lại ở trên màn hình đang phát sát, lần này anh thấy rất rõ, cô đang gõ mật mã.
Kiều Phương Hạ nghe được tiếng Lệ Đình Tuấn mở cửa, không hề có động tĩnh gì, cho dù đầu óc có hơi choáng váng nhưng mười ngón tay vẫn tiếp tục gõ với tốc độ cao, tung bay trên bàn phím.
Cô hiểu được anh đã biết được thân phận của mình rồi, cho nên không sao cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...