Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Dương Thủy vẫn luôn ở suốt cùng với Kiều Phương Hạ, mãi cho tới khi Kiều Phương Hạ khóc tới khản cả cổ họng, không còn phát ra tiếng nữa.
Bà ấy đứng dậy rót cho Kiều Phương Hạ một ly nước ấm, lại lấy thêm một cái khăn mặt sạch, tinh tế giúp Kiều Phương Hạ lau đi nước mắt trên mặt.
Nhìn thấy Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn uống hết mấy ngụm nước, mới nhẹ nhàng nói với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, An Phương Diệp thật sự ích kỷ, bởi vì không phải tất cả những ba mẹ trên đời này đều biết cách yêu thương con cái của chính mình, cháu có thể vì Lệ Quốc Chiến mà căm hận mẹ mình, có thể không tha thứ được cho bà ta, nhưng nếu như lúc ấy bà ta không rời xa Kiều Đông, thì hai mẹ con cháu cũng sẽ không có cơ hội sống một cách khá giả.
“Chuyện của Lệ Quốc Chiến là bà ta sau, cháu không nên dùng chuyện này để tra tấn chính mình, bởi vì cháu không có sai.
Cháu chỉ có thể hận rằng là do An Phương Diệp không đủ yêu thương cháu.
“Nhưng mà bà ta ngay từ nhỏ đã là con người như vậy rồi, cháu cũng sẽ không thay đổi được đâu.
Cháu cũng không thể can thiệp vào những ân oán của thế hệ trước được.
Kiều Phương Hạ nhận lấy chiếc khăn mặt rồi che hai mắt của mình lại, sau một hồi lâu mới gật đầu, giọng nói khàn khàn trả lời: “Dì à, suy nghĩ của dì con có thể hiểu được.
“Từ nhỏ cháu đã luôn thông minh như vậy, dì cũng biết là con có thể hiểu được.” Dương Thủy thở dài, trả lời: “Có thể khóc ra được là tốt rồi.”
Vừa dứt lời, lại nói: “Nếu như Phi Phàm có thể như cháu thì đã bớt lo hơn phân nửa rồi.”
Xảy ra chuyện như vậy, chẳng những Hứa Phi Phàm còn không ở nhà cùng Kiều Phương Hạ, mà lại chạy đi đâu tới hơn nửa đêm rồi vẫn còn chưa trở về.
Dương Thủy đi ra ngoài kêu người giúp việc chưng cho Kiều Phương Hạ một chén tổ yến, nhìn thấy Hứa Phi Phàm vẫn còn chưa trở về, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Nó có nói là nó đi đầu không?”
“Không có a.
Người giúp việc lắc đầu: “Sau khi anh ấy đưa cô Kiều lên phòng, nước cũng chưa kịp uống thì đã đi rồi, hình như là có việc gì gấp.
Dương Thủy đưa mắt nhìn đồng hồ ở phòng khách, đã muốn nhanh hơn một chút, không nhịn được mà nhíu mày.
Vừa dứt lời thì ở bên ngoài cửa lớn truyền tới tiếng nhắc nhở nhập dấu vân tay, Hứa Phi Phàm xoa khóe miệng tím bầm của mình, vẻ mặt mệt mỏi quăng giày trên chân rồi đi qua.
“Mẹ đừng nói gì với con, con đi làm chuyện quan trọng” Hứa Phi Phàm ngước mắt nhìn về phía Dương Thủy đang trừng mắt nhìn mình, nhăn mặt nói.
“Con thì có khả năng đi làm chuyện quan trọng gì?”
“Con chỉ thay mặt Phương Hạ đi dự lễ tang của Lệ Quốc Chiến” Hứa Phi Phàm nhướng mày nói: “Phương Hạ đã đau khổ như vậy, con không thể làm chút gì đó cho cô ấy sao?”
Dương Thủy nhìn anh, cau mày không lên tiếng.
“Được rồi, được rồi, mẹ cũng đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn con nữa, con sẽ luống cuống đấy.” Hứa Phi Phàm bất đắc dĩ nói: “Con chỉ yêu cầu người ta khắc thêm tên của Phương Hạ ở đằng sau bia mộ của Lệ Quốc Chiến mà thôi.”
Ở trên lầu, Kiều Phương Hạ vừa đúng lúc đẩy cửa ra, nghe được câu nói này của Hứa Phi Phàm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...