Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Đoàn phim, Đường Nguyên Khiết Đan vui vui vẻ vẻ kéo Kiều Phương Hạ từ trong trường phim đi ra.
“Vẫn còn vài cảnh cuối cùng, đợi người thế thân của nam kia trở lại, quay xong là kết thúc” Đường Nguyên Khiết Đan cười hi hi nói: “Hay là hôm nay chúng ta đi xoã đi, làm buổi tiệc tẩy trần riêng cho chị trước? Vừa hay hôm nay Lục Nhất Minh tối hôm nay cũng không quay”
“Vậy thì chị không làm bóng đèn giữa hai người nữa” Kiêu Phương Hạ lạnh nhạt trả lời: “Hai người tự vui vẻ đi đi”
“Chị, chị có chỗ không thích hợp” Đường Nguyên Khiết Đan liếc nhìn cô một cái, nói: “Sao bây giờ động một tý là đi xe?”
“Có sao?” Kiều Phương Hạ một vẻ nghiêm chính hỏi lại: “Trong đầu của em nếu như không có suy nghĩ như thế này, thì sao có thể hiểu được chị đang nói cái gì ngay lập tức được chứ?”
“Thật không ngờ chị chính là Kiều Phương Hạ như thế này” Đường Nguyên Khiết Đan trợn trắng mắt khinh bỉ nói.
Nghĩ một lúc rồi tiếp tục làm nũng nói: “Vết thương của chị không phải là sắp cắt chỉ rồi sao? Vừa nãy Đường Minh Kỷ nói, muốn tự mình đến đón chị đưa đi cắt chỉ, cho nên bữa cơm tối nay Đường Minh Kỷ mời.
Nếu như chị không đi, thì em ăn chực cơm kiểu gì đây?”
Kiều Phương Hạ đã nói, Đường Nguyên Khiết Đan hôm nay sao lại hào phóng như vậy, chủ động mời cơm Hai người đối mắt nhau, Kiều Phương Hạ bất lực nói: “Được rồi, chị đi thay quần áo, em đi gọi Lục Nhất Minh đi”
Một mình cô đi vào phòng trang điểm, vừa mới thay quần áo quay phim xuống, điện thoại lại rung lên một cái.
Cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, là tin nhắn của Hứa Phi Phàm gửi đến: “Con chíp đã lấy được rồi Kiều Phương Hạ đắn đo một lúc, trả lời lại: “Xem chỗ ba anh lúc nào rảnh, sắp xếp gặp mặt đi”
Sau khi gửi thành công, lập tức thuận tay xóa luôn tin nhắn.
Xe của Lệ Đình Tuấn vừa đỗ vào bãi đỗ xe, thì nhìn thấy một chiếc xe Pagani màu xanh ngọc bản giới hạn quen thuộc, đi từ phía trước đến, một tiếng thẳng xe gấp, dừng lại ở giao lộ không xa “Đó không phải là xe của giám đốc Đường sao?” Vô Nhật Huy cũng nhìn thấy, quay đầu thấp giọng hỏi Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn về phía biến số xe của chiếc Pagani kia một cái, quả thực là biển số xe của Đường Minh Ký.
Anh không lên tiếng, thu ánh mắt lại, đem bánh xốp Long Tỉnh và quà chuẩn bị Kiều Phương Hạ vứt sang bên cạnh, lấy điện thoại ra gọi điện cho Kiều Phương Hạ Vừa bẩm gọi thì nhìn thấy Kiều Phương Hạ mặc áo khoác lông cừu rộng rãi màu đen và Đường Nguyên Khiết Đan, một trước một sau đi ra ngoài đến chỗ giao lộ.
Đường Nguyên Khiết Đan ngồi trước vào ghế sau, Kiều Phương Hạ dừng ở trước cửa xe, lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Lúc nhìn thấy là Lệ Đình Tuấn gọi điện thoại, thì biểu cảm của Kiều Phương Hạ cứng lại.
“Sao thế? Sao không lên xe?” Đường Nguyên Khiết Đan lộ cái đầu ra hỏi Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ đản đo mấy giây, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Đường Minh Kỷ ở trong xe nói: “Cô ấy không ngồi xe của chúng ta”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...