Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
“Điện thoại của cô ấy bị mất rồi?” Lệ Đình Tuấn tiếp tục hỏi Tống Thịnh.
“Không nghe nói thấy” Tống Thịnh ngơ ngác trả lời.
Vừa mới dứt lời, thì đúng lúc nhìn thấy Kiều Phương Hạ lấy điện thoại từ trong túi ra, giống như đang trả lời tin nhắn gì đó của người khác.
“Cô ấy đang dùng điện thoại trả lời tin nhắn của người khác” Tống.
“Thịnh thành thật nói.
Vừa dứt lời thì Lệ Đình Tuấn ở bên kia °bụp’ cái cúp điện thoại luôn.
Gần tối, Lệ Đình Tuấn họp xong, vừa hay đi qua khu vực gần điện ảnh và truyền hình.
“Cậu hai, hay là chúng ta đi..” Lúc Vô Nhật Huy đợi đèn đỏ, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn qua kính chiếu hậu một cái, cẩn thận đề nghị.
Lệ Đình Tuấn lập tức không vui nhíu mày.
Ngay sau đó Vô Nhật Huy không lên tiếng nữa, không dám nói chuyện.
Lệ Đình Tuấn nhìn đèn đỏ đếm ngược từng giây từng giây một, trong lòng càng lúc càng cáu.
Bỗng nhiên trầm giọng nói: “Quay đầu, đi đoàn phim”
“Ồ..” Vô Nhật Huy gật gật đầu.
Thật ra anh ta cảm thấy Kiều Phương Hạ nói cũng rất đúng, bản chất của Lệ Đình Tuấn chính là người đàn ông già buồn bực không ổn định bảo thủ, kẻ đạo đức giả.
Rõ ràng là đi tìm Kiều Phương Hạ từ lâu rồi, rõ ràng là rất nhớ cô, lại cứ luôn nín nhịn, Kiều Phương Hạ không cho anh bậc thang đi xuống, thì anh cũng kìm nén.
“Anh hiểu cái gì?” Lệ Đình Tuấn thấy Vô Nhật Huy nhìn mình qua kính chiếu hậu bãng ánh mắt khó có thể miêu tả được, nhịn không được nhíu mày trầm giọng nói.
“Thuộc hạ không hiểu” Vô Nhật Huy gật gật đầu, phụ hoạ theo trả lời.
Lệ Đình Tuấn nghe thấy giọng điệu của Vô Nhật Huy có chút có lệ, càng không có mặt mũi, kéo mạnh cái tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau xuống.
Đây là lần mà Kiều Phương Hạ từ lúc sáu tuổi đến hiện tại chiến tranh lạnh dài nhất với anh, trừ khoảng thời gian ở giữa xa nhau mấy năm.
Cô ở bên ngoài không chỉ tăng thêm bản lĩnh, đến cả tính tình cũng tăng lên rồi.
Anh đưa ra nhiều cái bậc thang đi xuống như thế, thuận theo ý của cô, dỗ cũng dỗ rồi, lúc cướp ép nhìn thấy cô khóc thì lại mềm lòng, tiếp tục dỗ, tiếp tục lừa gạt, vẫn chưa thấy cô dao động.
Quả thật là giống như Phó Nhiên nói, nếu như anh dỗ sớm hơn vài ngày, thì cũng không đến nỗi trở thành như thế này.
Anh dí dí chân mày, nhìn ra ngoài cửa số, chỉ nhánh của Lâm Lung Các lướt qua trước mắt.
Lập tức nói với Vô Nhật Huy: “Dừng xe”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...