Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Tới thẳng cửa nhà họ Phó, lúc Kiều Phương Hạ mở cửa xe, nhìn thấy một nhà Đinh Thanh Nhã đứng ở chỗ Phó Viễn Hạo.
Định Thanh Nhã cười rất ngọt ngào, đang bóp vai đấm chân cho Phó Viên Hạo, thấy Kiều Phương Hạ tới, lập tức dừng động tác trên tay lại, chào hỏi: “Anh và chị dâu đã về.
..” Kiều Phương Hạ thấy dáng vẻ uốn éo kiểu cách đó của Đinh “Thanh Nhã thì không nhịn được khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Lệ Đình Tuấn đang xuống xe.
Chỉ kém chút là trực tiếp mở miệng hỏi anh, sao Đinh Thanh Nhã lại ở đây.
Nếu không phải là do Phó Minh Tuyết, thì vốn dĩ cô cũng không đến ăn bữa cơm này, càng miễn nói tới Đinh Thanh Nhã còn đang ở đây.
Lệ Đình Tuấn liếc mắt vào trong phòng, xách quà ở trên xe cho Phó Viễn Hạo xuống dưới, không lên tiếng.
Lúc trước anh cũng không biết hôm nay một nhà Đinh Thanh Nhã sẽ đến, Phó Viễn Hạo không nói.
Hai người hai mắt nhìn nhau, Kiều Phương Hạ bỗng nhiên thò tay, cứng người ôm lấy cánh tay Lệ Đình Tuấn, giúp anh lấy quà cho Phó Viễn Hạo, cười tủm tim kéo anh cùng nhau đi vào.
Cô không muốn mất mặt trước mặt Đinh Thanh Nhã.
Dù sao lúc trước trong bữa tiệc sinh nhật của Phó Minh Tuyết vừa biểu diễn một màn vợ chồng ân ái trước mặt Đinh Thanh Nhã, không thể vừa đảo mắt đã bị người ta tô vào mặt.
Bề ngoài thì vẫn phải giả vờ một chút.
Lúc cô ôm lấy cánh tay của Lệ Đình Tuấn, Lệ Đình Tuấn nhìn cô một cái, không nhịn được mà cong khóe miệng.
Hôm nay Đinh Thanh Nhã tới đây, rõ ràng là không có ý tốt gì, nhưng mà vô hình lại đang giúp anh.
.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Vừa vào cửa Kiều Phương Hạ đã ngoan ngoãn chào trưởng bối một lượt, Đình Trung ở trên tầng biết cô đến đây, ngay cả giày cũng chưa đi đã chạy xuống kéo cô lên tầng.
“Đình Trung, sắp phải ăn cơm rồi” Phó Viễn Hạo lập tức nhắc nhở.
Đình Trung có thể là có đồ muốn cho Kiều Phương Hạ xem, nhưng mà Phó Viễn Hạo đã lên tiếng, cậu bé ngoan ngoãn cầm đồ chơi, kéo Kiều Phương Hạ ngồi trên đệm lót ở một bên, cùng cậu bé lắp ráp xe lửa.
Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ, thấy cô nhẹ nhàng hít hít cái mũi, dáng vẻ có chút lạnh, lên tầng thuận tay lấy áo choàng lông dê khoác lên vai Kiều Phương Hạ.
Cô mặc hơi phong phanh, trên người lại đang bị thương, dễ bị cảm lạnh.
“Chơi một lúc thôi, đừng có quấn lấy mẹ, trên mặt đất lạnh” Lệ Đình Tuấn thấp giọng nói với Đình Trung.
“Đúng là nhỏ mọn..
Đình Trung cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...